Mùa hè này, đã có thời điểm Thomas Tuchel tỏ ra bối rối về vấn đề nhân sự khi ông và các cộng sự đón các cầu thủ trở về sau kỳ nghỉ hè. Khi nhìn lại danh sách, họ nhận ra là có tới 42 cầu thủ trong đội hình 1 sẽ xuất hiện tại Cobham hôm sau – con số mà họ không thể kham nổi.
Trong suốt mùa hè vừa qua, rất nhiều cầu thủ trong đội hình chính của Chelsea đều hiểu rằng sự thật là họ gần như hoặc chắc chắn không có tương lai ở CLB. Tuần qua tuần, họ chứng kiến đội bóng thu tiền về bằng cách bán người này người kia, hoặc tìm cách gia hạn và cho một đội bóng nào đó mượn tới hết mùa giải. Rốt cuộc thì 21 cầu thủ đã rời khỏi Chelsea trong ít nhất là 1 năm tới.
Bên cạnh những cầu thủ trưởng thành từ lò đạo tạo của đội bóng, Chelsea còn bán đi những người mà mình từng bỏ rất nhiều tiền để mua về, và có lẽ chính họ cũng nghĩ rằng mình là những cái tên không thể động đến khi được những cựu HLV của The Blues như Jose Mourinho, Antonio Conte hay Maurizio Sarri chiêu mộ.
Và trong video này, Góc khán đài sẽ kể câu chuyện về 2 người đang bị quên lãng tại Chelsea. Một người có tên trong danh sách đăng ký của nhà vô địch Champions League trong chiến thắng 3-0 trước Aston Villa, tuy nhiên anh không được ra sân và sự nghiệp thì vẫn mờ mịt.
Còn người kia thậm chí không xuất hiện trong đội hình chính của Chelsea hơn 5 năm qua và có lẽ trong tương lai cũng không thay đổi. Chúng ta đang nhắc tới hậu vệ trái Baba Rahman và tiền vệ Ross Barkley.
Nhiều năm qua, có vẻ như người hâm mộ tại Stamford Bridge không còn nhớ nhiều tới cái tên Baba Rahman, và có lẽ những lời mà HLV Mark Warburton của Reading nói sau trận đấu với QPR cuối tuần trước là lời giải thích cho việc vì sao anh không thể có tương lai tại Chelsea.
Ở trận đấu đó, QPR của Warburton đã giành được 1 điểm vô cùng kịch tính nhờ sự xuất sắc của Albert Adomah. Vào sân từ ghế dự bị, nhiệm của của Adomah là giúp đội bóng đảo ngược tình thế trong khi đã bị dẫn 3-1 khi trận đấu đã bước sang phút 78, và nhiệm vụ tưởng chừng bất khả thi đó đã được thực hiện.
Bàn thắng thắng thứ 2 và 3 của đội khách đều xuất phát từ bên cánh của Rahman, và trong cả 2 tình huống này Adomah – một cầu thủ 33 tuổi – đều vượt qua được đối thủ và giúp đội bóng của mình thu về 1 trận hòa.
Sau trận đấu đó, HLV Warburton đã dành lời khen ngợi cho Adoham:
“Cậu ấy phải đối đầu với một đối thủ giỏi, một tài năng trẻ được cho mượn từ Chelsea. Đó thực sự là một đối thủ đáng gờm, nhưng kinh nghiệm và tinh thần của Albert đã giúp anh vượt lên. Đó đúng là điều mà tôi mong đợi ở cậu ấy.”
Như ta thấy, Baba Rahman năm nay 27 tuổi, và anh vẫn bị xem là một tài năng trẻ.
Thực tế thì việc mô tả Rahman là một tài năng trẻ thì không được xác thực lắm, bởi anh từng chơi tại LaLiga, Bundesliga, Ligue 1, Premier League và cả giải VĐQG Hy Lạp, chưa kể anh từng thi đấu ở cả Champions League lẫn Europa League và đã có trận đấu thứ 34 cho ĐTQG Ghana khi đội bóng này hạ gục Ethiopia 1-0 tại vòng sơ loại World Cup hồi tuần trước.
Chúng ta trở lại mùa hè năm 2015 – khi Rahman thực sự là một cầu thủ trẻ, Chelsea đã bỏ ra 14 triệu Bảng để đưa anh về từ Augsburg sau khi chứng kiến hậu vệ này ra sân 29 trong tổng số 34 trận tại Bundesliga và góp công lớn giúp đội bóng nước Đức lần đầu tiên trong lịch sử giành vé dự cúp châu Âu. Thấm thoắt 6 năm trôi qua, nhưng anh vẫn chưa thể xác định được vị trí của mình tại môi trường bóng đá Anh.
15 trận đấu của Rahman tại Premier League đều trong mùa giải đầu tiên anh cập bến Stamford Bridge – mùa giải mà đội bóng này được dẫn dắt bởi Jose Mourinho và sau đó là Guus Hiddink, đồng thời cũng là một trong những mùa giải tệ nhất của The Blues trong nhiều năm qua. Sau đó, Rahman được đem cho Schalke 04 mượn 3 lần, cùng với đó là những Reims, Mallorca và PAOK Salonika, chưa kể 2 lần vắng mặt dài hạn vì chấn thương dây chằng nghiêm trọng.
Có lẽ những người làm công việc kế toán tại Chelsea đã quá quen với việc không nhìn thấy Rahman xuất hiện ở CLB lần nào nhưng cứ tới tháng là lại chuyển tiền vào tài khoản của anh.

Mùa hè vừa qua, đã có vài CLB liên hệ với Chelsea nhằm mua đứt anh, song không có đội bóng nào thực sự phù hợp. PAOK là cái tên khả dĩ nhất, và bản thân Rahman cũng tạo được ấn tượng tốt khi chơi bóng tại đây. Tháng 2 vừa qua, anh gia nhập đội bóng Hy Lạp và giúp CLB này giành chức vô địch Cúp Quốc gia sau khi đánh bại Olympiakos 2-1 ở trận Chung kết, song thì hình đại dịch khó khăn đã khiến họ không thể bỏ tiền ra chiêu mộ Rahman.
Rốt cuộc Rahman ký một hợp đồng mới hòng đảm bảo giá trị chuyển nhượng của mình và chấp nhận xuống Championship để được đá chính thường xuyên. Anh tới Reading và tái hợp với người đồng đội Danny Drinkwwater. Nhưng khác với Rahman, cựu tuyển thủ Anh này đang ở năm cuối hợp đồng với Chelsea và anh sẽ dành mùa giải này tại vùng Berkshire. Tuy nhiên ở trận đấu với QPR vừa qua thì Drinkwater không thể ra sân vì chấn thương.
Trong trận giao hữu với Bournemouth trước thềm mùa giải này, cả Drinkwater và Rahman đều gây ấn tượng tốt khi một người làm chủ tuyến giữa, và một người có pha kiến tạo từ cánh trái. Tuy nhiên chừng đó tất nhiên không đủ để họ thuyết phục được ban huấn luyện Chelsea, và chắc chắn rằng 2 cầu thủ này – những người đã đến Chelsea vào năm 2015 và 2017 – khó lòng tìm được vị trí tại Stamford Bridge lúc này.
Nhưng đâu đó vẫn còn le lói hy vọng cho Baba Rahman. HLV của Reading – Veljko Paunovic cho rằng anh có thể mang lại sự ổn định, năng lượng bùng nổ và khả năng kiểm soát cánh trái – điều mà anh đã thể hiện trong những phút đầu tiên của trận đấu với QPR. Khi sung sức, Rahman rất tích cực tranh chấp và sẵn sàng lao lên tấn công, qua đó giúp cho các đồng đội có thêm không gian chơi bóng. Đó là những phẩm chất gợi nhớ lý do vì sao Chelsea phải bỏ hơn 10 triệu Bảng để đưa anh về, và ở trận đấu vừa qua, những tình huống tham gia tấn công của Rahman cũng góp công không nhỏ để John Swift – cũng là một cựu cầu thủ Chelsea – tỏa sáng rực rỡ với một hat-trick.
Dẫu vậy, những phút cuối trận đấu này lại cho thấy lý do vì sao Rahman không thể bám trụ ở Stamford Bridge – bên cạnh những chấn thương dai dẳng. Xét về khía cạnh phòng ngự thì cầu thủ người Ghana đã không làm tốt, anh thường lao lên tắc bóng nhưng vô tình để mất vị trí và để đối thủ khai thác – điều mà tiền đạo kỳ cựu Charlie Austin đã vài lần làm được trước khi Adomah tận dụng để giúp QPR có 1 điểm.
Nhưng dẫu sao thì Rahman vẫn là một tân binh của Reading, và anh cần thời gian để hòa nhập. Những chấn thương đã kéo lùi sự nghiệp của hậu vệ này, đặc biệt là vấn đề với dây chằng đầu gối. Tại mùa giải 2019/20, anh bị tái phát chấn thương này khi đang thi đấu cho Mallorca và thậm chí đã nghĩ tới việc giải nghệ, nhưng anh đã xốc lại tinh thần và quyết tâm khẳng định mình từ cấp độ Championship. Ở tuổi 27, có lẽ anh sẽ không trở lại Stamford Bridge nữa, nhưng anh vẫn là một cầu thủ có ích mỗi khi tới các đội bóng khác dưới dạng cho mượn trong khi vẫn có tên trong biên chế Chelsea.
VÀ anh không phải là trường hợp duy nhất tại Stamford Bridge.

Khoảng nửa tiếng trước khi trận đấu giữa Chelsea và Aston Villa diễn ra, cái tên Ross Barkley được xướng lên tại SVĐ Stamford Bridge trong danh sách cầu thủ dự bị, và dĩ nhiên là chẳng mấy ai quan tâm. Người hâm mộ sẽ chú ý hơn tới cái tên này nếu anh xuất hiện trong trận đấu, nhưng rốt cuộc điều đó đã không xảy ra.
Cũng giống Baba Rahman, Barkley là cái tên bị quên lãng tại chính đội bóng của mình.
Cầu thủ từng được xem là truyền nhân của Paul Gascoigne năm nay cũng 27 tuổi, và lúc này anh đang phải tập chay cùng người bạn thân Ben Chilwell mà chưa biết khi nào mới được ra sân thi đấu. Lần gần nhất anh được khoác áo Chelsea trong một trận đấu chính thức là gần 1 năm trước, khi ghi 1 bàn trong chiến thắng 6-0 của đội bóng này trước Barnsley tại Cúp Liên đoàn.
Có lẽ anh cũng kỳ vọng rằng mình sẽ được ra sân ở trận gặp Aston Villa vừa qua nhờ quãng thời gian khoác áo chính đội bóng vùng Birmingham mùa trước, tuy nhiên thế trận của Chelsea trong trận đấu vừa qua không hề tốt, và HLV Tuchel buộc phải đưa ra thay đổi ở những vị trí khác thay vì trông vào Barkley. Thực ra các CĐV của Aston Villa cũng không quá quan tâm tới sự xuất hiện của Barkley trên ghế dự bị bởi ai cũng hiểu rằng anh khó có cơ hội được thi đấu, dù có thể họ sẽ dành nhiều tình cảm hơn cho Barkley bởi anh đã lập công trong trận thắng 7-2 trước Liverpool mùa trước, và tiếp đó là bàn thắng ở những phút cuối giúp đội bóng này hạ gục Leicester City.
Nhưng ở Stamford Bridge lại là câu chuyện khác. Kể từ khi gia nhập Chelsea từ Everton với giá 15 triệu Bảng vào tháng 1/2018, Barkley mới có 86 lần ra sân, và thậm chí vài ngày trước loạt trận thứ 4 thì anh còn không được đăng ký số áo cho mùa giải này. Rõ ràng Barkley nằm trong nhóm cầu thủ phải ra đi dưới dạng cho mượn, anh mất áo số 8 vào tay Mateo Kovacic – người đã nhường số 17 cho tân binh Saul Niguez.
Mãi tới tuần trước, Barkley mới được trao áo số 18 bởi Chelsea không tìm được đội bóng muốn mượn anh trong mùa giải này. The Blues đã liên hệ với Burnley và cả West Bromwich Albion ở Championship, song tất cả đều từ chối trả mức lương 120.000 Bảng/tuần mà Barkley đang được hưởng tại Stamford Bridge, chưa kể tới việc họ không tin tưởng vào một cầu thủ đã mất vị trí chính thức ở Aston Villa trong giai đoạn cuối mùa trước.
Thậm chí Chelsea còn tìm đến cả Inter Miami – đội bóng thuộc sở hữu của cựu danh thủ David Beckham đang thi đấu tại Giải bóng đá nhà nghề Mỹ MLS, song họ cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
BẢn thân HLV Tuchel cũng không lạc quan về tương lai của Barkley tại Chelsea khi nhắc tới tiền vệ này trong buổi họp báo trước trận:
“Thường thì các bạn sẽ hy vọng một cầu thủ được Chelsea cho Aston Villa mượn thì sẽ là trụ cột tại Villa, sau đó cậu ấy sẽ trở lại và sẵn sàng để cạnh tranh vị trí tại đội bóng. Nhưng lúc này điều đó chưa xảy ra, và chặng đường trước mắt còn rất dài. Barkley có đủ đẳng cấp để tập luyện cùng đội Một, nhưng thế là chưa đủ. Chúng ta phải kiên nhẫn và chờ đợi, dù bản thân tôi cũng không biết tương lai sẽ ra sao.”
Nhìn chung sự nghiệp của Barkley tại Chelsea luôn bị đặt trong tình trạng bất ổn. Đã có lúc anh được sử dụng thường xuyên khi đội bóng này được dẫn dắt bởi Maurizio Sarri và Frank Lampard, song phần lớn thời gian tiền vệ chỉ là một giải pháp dự phòng. Anh chưa bao giờ được xem là một cầu thủ đủ sức đá chính tại Stamford Bridge, và HLV Tuchel đã tái khẳng định điều đó khi mượn Saul Niguez từ Atletico Madrid, dẫu cho ông đã có sẵn Barkley và Ruben Loftus Cheek. Thậm chí Aston Villa cũng quyết định không gia hạn mượn hoặc tìm cách mua đứt anh vì muốn tạo cơ hội ra sân nhiều hơn cho Jacob Ramsey – tài năng 20 tuổi đã chơi rất ấn tượng tại Stamford Bridge cuối tuần trước.
“Barkley chấp nhận sự thật là cậu ấy không thể hiện tốt khi thi đấu cho Aston Villa, nên cậu ấy không thể đòi hỏi vị trí đá chinh như các tiền vệ hàng đầu trong đội. Tôi đã nói chuyện với mọi người, gồm cả Barkley và Loftus-Cheek, và mọi chuyện đều ổn. Cả 2 đều hiểu được vị trí của mình và đang nỗ lực hết sức. Họ đều tập luyện chăm chỉ bất chấp tình cảnh hiện tại. Đôi khi cuộc sống không như ta mong chờ, một chàng trai có ước mơ và hoài bão lớn, yêu thích bóng đá như Barkley chắc chắn không thích tình cảnh lúc này, nhưng cậu ấy cần chấp nhận sự thật theo cách tích cực. Đó là điều mà tôi cảm thấy tại Barkley, và tôi tin cậu ấy sẽ không buông bỏ.”
Mặc dù vẫn đang nỗ lực tập luyện, nhưng có lẽ Barkley cũng hiểu rằng anh không thể gắn bó với Stamford Bridge lâu dài. Nguồn tin từ Chelsea cho biết không có một thành viên ban huấn luyện nào dõi theo các bài tập thêm giữa Barkley và Chilwell, thế nên tiền vệ này chỉ có thể đặt hy vọng vào việc chăm chỉ ngày qua ngày rồi sẽ được trao cơ hội ở các trận đấu kém quan trọng. Barkley có thể được sử dụng tạm thời nếu Chelsea bị dính bão chấn thương ở tuyến giữa, có thể được ra sân ở 1 hoặc 2 trận vòng bảng Champions League hoặc Cúp Liên đoàn – trong trường hợp hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng tất cả chỉ là để anh có thể kiếm được một bến đỗ mới vào Tháng Một hoặc sau đó.
Dù đều là những cầu thủ đang bị quên lãng tại Chelsea, song câu chuyện của Baba Rahman và Ross Barkley không hoàn toàn mang màu sắc u ám. Chúng ta hãy nhìn câu chuyện theo hướng tích cực rằng baba Rahman có thể đã phải giải nghệ sớm vì chấn thương, nhưng anh vẫn đang miệt mài thi đấu và tìm cách khẳng định bản thân mình. Tương tự, Barkley cũng cố gắng mỗi ngày dù hy vọng được ra sân thi đấu tại Chelsea là cực kỳ mong manh.
Người ta nói có công mài sắt có ngày nên kim, có thể hôm nay Rahman và Barkley là những cái tên thừa ở Stamford Bridge, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cánh cửa sự nghiệp của họ đã đóng lại. Biết đâu chỉ sau 1 năm nữa, chúng ta sẽ phải nhắc tên họ với sự ngưỡng mộ khi thi đấu cho một đội bóng khác. Hãy nỗ lực hết mình dù tình cảnh có khó khăn ra sao, đó cũng là thông điệp mà Góc khán đài muốn gửi tới các bạn trong bài viết này.