José Mário dos Santos Mourinho Félix. aka Mourinho. Người đàn ông 59 tuổi ấy từ lâu đã là cái tên quá quen thuộc đối với bất kỳ fan bóng đá nào, bất kể bạn thích hay không thích ông ta.
Người đàn ông 59 tuổi ấy đã gắn bó với bóng đá chuyên nghiệp từ năm 1980, đã kinh qua hơn 1000 trận trong vai trò HLV từ năm 2001, ở 9 CLB khác nhau từ Benfica, Uniao de Leiria, Porto, Chelsea, Inter, Real Madrid, rồi lại Chelsea, Man Unitd, Tottenham và giờ là Roma.
Người đàn ông 59 tuổi ấy đã giành 25 danh hiệu lớn nhỏ, trong hơn 2 thập kỷ làm nghề, đã kinh qua 14 trận chung kết các giải Cúp, đã nếm trải biết bao đỉnh cao vinh quang và cả vực sâu thất bại, đã được cả Thế giới xưng tụng nhất mực trong những năm tháng huy hoàng để rồi bị coi là OUT META trong vài năm trở lại đây
Sáng nay, Olimpico, người đàn ông 59 tuổi ấy đã khóc. Khóc như trẻ thơ. Khóc nức nở. Khóc ngay khi trọng tài chính người Serbia Sran Jovanovic kết thúc trận bán kết lượt về UEFA Conference League mà Roma của ông giành thắng lợi 1-0 trước Leicester.
Những giọt nước mắt của hạnh phúc. Những dòn nước mắt để trôi đi và một trời ẩn ức. Những giọt nước mắt của “Người đặc biệt”. Những gọt nước mắt của Mourinho!
Phải khẳng định ngay từ đầu, tôi -người viết kịch bản này là một fan của Mourinho. Nhưng từ trước khi người đàn ông sinh tại Setubal chính thức bước ra ánh sáng, thì tôi đã là một Interista. Thế nên, khi Mourinho và Inter tìm thấy nhau trong những ngày Hè 2008, với tôi, đó là một dấu mốc không thể nào quên. Một dấu mốc báo hiệu những tháng ngày đặc biệt.
Là một fan Inter, chắc chắn bạn không thể quên hình ảnh ăn mừng đầy cuồng nộ của Mourinho tại Nou Camp, trận bán kết lượt về Champions League 2009/10. Inter thua 0-1 trận đó, nhưng thắng 3-2 chung cuộc và Mourinho đã “báo thù” thành công đội bóng mà ông từng yêu rất nhiều và hận cũng rất nhiều. Inter, Barcelona, Nou Camp, đêm 29/4 và Mourinho, kẻ báo thù không bao giờ chết, chạy trong màn nước trắng xóa. Nou Camp muốn đuổi khéo Mourinho bằng việc bật vòi nước tưới sân tự động, nhưng điều đó khiến hình ảnh của “Người đặc biệt” càng thêm đặc biệt lung linh.
Nếu bạn là 1 fan Inter, bạn chắc chắn còn nhớ như in hình ảnh Mourinho và Marco Materazzio ôm chặt lấy nhau trong đường hầm bãi để xe Giuseppe Meazza và khóc nức nở. Một Mourinho sắt đá kiêu và bạc – một Materazzi hổ báo và ma mãnh, không tồn tại trong khoảnh khắc khoắc ấy. Bởi đó là cái khoảnh khắc mà 2 người đàn ông trân quý nhau, đã vứt bỏ cái lớp vỏ mạnh mẽ đến mức bất chấp quen thuộc của mình, để chia đôi dòng lệ.
Sau đỉnh cao ăn ba cùng Inter, là Real Madrid, là Chelsea thêm một lần nữa, là MU, là Tottenham, thêm 8 danh hiệu nữa và cũng thêm nhiều cay đắng nữa. Nơi nào Mourinho cũng để lại những dấu ấn đặc biệt, cả khía cạnh tích cực lẫn tiêu cực, tùy bạn chọn đứng ở góc nhìn nào để đánh giá ông. Nhưng không chốn nào trong số này, chúng ta có thêm 1 lần chứng kiến những dòng lệ đầy bản ngã của Mourinho nữa. Cho đến sáng nay, Olimpico và Mourinho đã khóc. Nước mắt dưới ánh mặt trời!
So với tất cả các CLB nước ngoài mà Mourinho từng dẫn dắt, như Chelsea, Inter, Real Madrid, MU hay Tottenham, chất lượng nhân sự và vị thế của Roma có lẽ là khiêm tốn hơn cả. Nhưng với một người đã theo chân Mourinho tới rất nhiều vùng đất khác nhau, dù chỉ là dõi theo từ xa, như tôi, thì có một cảm giác vô cùng mạnh mẽ rằng: Roma là nơi đem lại cho Mourinho sự thoải mái hơn cả.
Ông sống thật hơn với cảm xúc của mình, từ việc chia sẻ những hoạt động cá nhân bình thường trong những ngày không bóng đá, trước và sau trận đấu hay trên sân tập Fulvio Bernardini tại Trigoria. Một Mourinho bình dị, gần gụi và rất bình dân. Một Mourinho đã đi một chặng đường rất dài để hiểu rằng, sau 40 năm ăn bóng đá ngủ bóng đá, sau hơn 2 thập kỷ theo nghề HLV, ông không cần bất kỳ ánh hào quang lung linh nào quanh mình nữa.
Không thể nói, Roma mùa này đã hồi sinh mạnh mẽ với Mourinho. Nói thế chẳng khác nào phủ định sạch trơn những gì người tiền nhiệm của ông, Paulo Fonseca từng làm được. Xét riêng tại Serie A, Roma-Mourinho giành 59 điểm sau 35 vòng đã đấu, thực tế cũng chỉ nhiều hơn 1 điểm so với cùng kỳ mùa trước thời Fonseca.
Kể từ mùa giải 2012/13 tới nay, trừ mùa trước, có mùa nào Roma giành ít hơn 59 điểm sau 35 trận đâu?
Nhưng Roma ấy đã có những bước tiến. Về mặt số liệu cơ bản thì chúng ta có thể thấy, chất lượng phòng ngự của tập thể này đã được cải thiện đáng kể nhờ Mourinho. 3 mùa liên tiếp trước năm nay, số bàn thua của Roma sau 35 vòng đấu là 47, 47 và 53. Hiện tại là 40. Roma-Mourinho đang đứng thứ 5 BXH Serie A và đây cũng là thứ hạng chung cuộc cao nhất mà họ có thể giành được mùa này, bởi Top 4 gồm Milan, Inter, Napoli, Juventú đã chốt hạ từ vòng trước.
Nhưng điều tôi muốn nói tới ở Roma-Mourinho, là đội bóng này đã có được khí chất chinh phục của Mourinho. Nếu bỏ qua, danh hiệu ở Cúp Hội chợ năm 1961, tiền thân của UEFA Cup và Europa League sau này thì Roma ấy chưa từng 1 lần đăng quang danh hiệu châu lục.
Lần gần nhất Roma đem về phòng truyền thống của họ là Coppa Italia 2007/08, thời điểm Mourinho còn chưa chính thức trở thành HLV Inter.
Roma ấy đã từng vào tới chung kết C1 năm 1984 và thua Liverpool, chung kết cúp C3 cũ 1991 và thua Inter. Mùa trước, họ dừng bước ở bán kết Europa League khi thua MU, đội bóng cũ của Mourinho, với tổng tỉ số 5-8 sau 2 lượt trận.
Nhưng hôm nay, những giọt nước mắt của Mourinho bên ngoài đường pitch Olimpico đã đánh đấu một cột mốc quan trọng trong lịch sử Roma: trận chung kết Cúp Châu Âu đầu tiên sau 31 năm. Đó là một hành trình rất dài của Roma-Mourinho, khởi đi từ các thắng lợi 2-1 và 3-0 trước Trabzonspor cuối tháng Tám, đến màn ngược dòng hạ đối thủ đáng ghét Bodo Glimt cuối tháng trước và giờ chiến thắng trước Leicester, của người cộng sự cũ Brendan Rodgers.
Khi thuyết phục Tammy Abraham rời Chelsea gia nhập Roma Hè năm ngoái, Mourinho đã nói một câu như thế này: “Cậu muốn tận hưởng ánh nắng mặt trời hay chỉ muốn trú mưa dưới hiên nhà”.
Với 15 pha lập công ở Serie A và 23 lần đặt dấu giày vào các bàn thắng trên mọi đấu trường mùa này, Tammy Abraham đã cho thấy, anh sẵn sàng cùng Mourinho tận hưởng ánh mặt trời.
Sáng nay, vẫn là Abraham với bàn quyết định vào lưới Leicester ngay từ phút thứ 11, giúp Roma giành chiến thắng 1-0 trận bán kết lượt về và giúp Mourinho trở thành HLV duy nhất xưa nay góp mặt ở chung kết tất cả các cúp châu Âu.
Niềm tin trao đi và niềm tin nhận lại. Abraham, Mourinho và Roma. Tất cả họ đã tìm thấy nhau, bên nhau, chiến đấu cùng nhau vì đều có chung một ý niệm lớn lao: không muốn trú mưa dưới hiên nhà và muốn vượt lên chính mình!
***********
Mourinho ấy đã giành UEFA Cup và Champions League với Porto, đã lên đỉnh C1 châu Âu trong mùa giải vĩ đại của Inter 2009/10, là HLV của MU trong danh hiệu gần đây nhất của họ – Europa League 2017. Và giờ UEFA Conference League với Roma.
Đây cũng là trận chung kết đầu tiên của Mourinho sau đúng 5 năm, kể từ khi ông cùng MU lên ngôi Europa League. Lẽ ra, Mourinho đã có cho mình 1 trận chung kết League Cup vào năm ngoái, nhưng Tottenham đã chọn cách sa thải ông trước đó, để rồi họ có thêm một lần tay trắng.
Mourinho đã lâu rồi không giành các danh hiệu và thiên hạ dường như quên mất rằng ông là một chuyên gia của các trận chung kết.
14 trận chung kết đã qua trong sự nghiệp – không tính Siêu Cúp các loại, Mourinho chỉ có 2 lần thất bại, đều trong hiệp phụ và 12 lần đăng quang chức vô địch. “Cách tốt nhất để ngăn cản Mourinho giành Cúp đó là loại đội bóng của ông trước trận chung kết” – Arsene Wenger từng nói như thế sau trận chung kết League Cup 2007 mà Arsenal của “Giáo sư” thua Chelsea-Mourinho 1-2. Kể từ thời điểm ấy, Mourinho có thêm 7 trận chung kết nữa và thắng 6.
Arena Kombëtare, Tirana, Albania đêm 25/5 tới, đối thủ Glasgow Rangers: trận chung kết thứ 15 trong sự nghiệp của Mourinho! Và cơ hội trăm năm có 1 để Gialloross giành danh hiệu cấp châu lục xịn sò đầu tiên trong lịch sử!
Roma của Mourinho! Nước mắt của Mourinho! Mặt trời của Mourinho! Hành trình tái sinh mới chỉ bắt đầu mà thôi…