Luís Carlos Almeida da Cunha, thường được biết đến với cái tên NANI, đã từng là một phần thanh xuân của các fan Man United. Hơn hai năm qua, Nani chơi bóng tại giải MLS cho CLB Orlando City, nơi anh đã ghi tới 30 bàn và thực hiện gần 20 đường kiến tạo chỉ trong 76 trận ra sân.
Ở tuổi 34 và đã qua thời đỉnh cao nhưng Nani vẫn là 1 ngôi sao bóng đá bậc nhất trên đất Mỹ. Nhưng chương trình hôm nay của GÓC KHÁN ĐÀI, là về một Nani khác! Nani của những năm tháng rất dài trước đó, Nani của hành trình chiến thắng CƠN ĐÓI, nỗ lực THOÁT NGHÈO, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp và vươn tới đỉnh cao tại MU.
Hãy cùng chúng tôi đến với câu chuyện của Nani trong số thứ ba Players’ Tribune nhé.
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ những cơn đói.
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ những cơn đói.
Tôi sống với mẹ cùng 8 anh chị em khác trong một ngôi nhà tả tơi với MỘT phòng ngự, sàn nhà thì đầy gián, chuột và cả… thằn lằn.
Chúng tôi không có gì để ăn.
Mỗi ngày với chúng tôi là một cuộc chiến để tồn tại.
Trước khi kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ mình nên giải thích làm thế nào mà chúng tôi lại sống trong hoàn cảnh bi đát đến nhường này.
Vài năm trước, khi tôi bảy tuổi, gia đình tôi sống trong một ngôi nhà bằng gỗ mà bố đã một tay xây dựng. Mái nhà bị dột nhưng chúng tôi chỉ che bằng ni lông mỗi khi trời mưa. Một ngày nọ, bố tôi đã tiết kiệm đủ tiền để xây một ngôi nhà lớn hơn, chắc chắn hơn.
Nhưng trước khi hoàn thành nó, anh ấy có việc phải trở về quê nhà ở mũi Cape Verde. Tôi nghĩ anh ấy chỉ đi vài tuần. Nhưng hóa ra không phải vậy. Vài tháng. Một năm. Ông không bao giờ quay lại nữa.
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tất cả những gì tôi biết là mình yêu và nhớ bố quá nhiều, đến mức chẳng còn chỗ nào để có thể giận ông ấy nữa.
Sự việc bố biến mất, khiến mọi gánh nặng đổ lên đôi vai gầy guộc của mẹ.
Bà có 9 đứa trẻ cần phải nuôi dưỡng và chăm sóc. 4 gái. 5 trai. Còn tôi là út. Chúng tôi sống ở một khu dân cư nghèo nhưng yên bình tại Amadora, ngoại ô Lisbon. Nhưng cách đó chừng 5 phút chạy xe là Santa Filomena, nơi thường xuyên xảy ra xung đột giữa các nhóm người nhập cư đến từ Cape Verde, Angola và dân Gypsies. Còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên mỗi ngày ở đó. Và cả những tiếng súng nữa.
Nhưng mẹ tôi vẫn phải tới nơi đó hầu như mỗi ngày, để làm việc, kiếm tiền nuôi chúng tôi. Bà không sợ hãi gì cả. Bà sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ chúng tôi. Bà là “mae galinha” – gà mẹ!

Bà là ca sĩ. Là một nhân viên chạy bàn trong nhà hàng và bà cũng làm công việc dọn dẹp ở sở cứu hỏa. Nhưng áp lực với bà là quá lớn. Hai năm sau bà đi bước nữa.
Người mới của bà không muốn sống cùng chúng tôi ở căn nhã do ba tôi xây dựng. Và thế là mẹ cùng 9 đứa nhóc chúng tôi khăn gói tới nhà của ông ta. Tất nhiên, nếu đó có thể được gọi là nhà.
10 người chúng tôi và ông ta. Sống chung trong 1 ngôi nhà với 1 phòng khách, 1 khu bếp nhỏ, một nhà vệ sinh, một phòng ngủ.
Chỗ của tôi hàng đêm là chiếc ghế dài cu rách. Dưới sàn là chuột, gián và thằn lằn.
Dần dà thì cũng thích nghi được với thực tế đó. Trừ duy nhất 1 điều, tôi – 1 đứa trẻ – không thể quen được. Cơn đói!
ĐÓI là thứ khó giải thích, trừ phi bạn thực sự trải qua nó, nhiều lần trong đời. Người đời có thể xuýt xoa khi chứng kiến những đứa trẻ da đen đói ăn gầy guộc qua vài bức hình hay video. Ok, bạn có thể cảm thấy những đứa trẻ đó đang chết vì đói. Nhưng bạn không trải nghiệm điều đó thực sự.
Với tôi, ĐÓI là mồm miệng khô khốc, là cái bụng kêu gào, là cơ thể đau nhức đến mức tôi tự hỏi phải chăng đang có một lưỡi cưa sắc lạnh đang cắt qua da mình.
Tôi đã trải qua CẢM GIÁC ĐÓI đó. Rất nhiều lần khi còn là một đứa trẻ.
Điều duy nhất tích cực khi bạn Đói, đó là bạn buộc phải tìm cách để kiếm thứ gì đó bỏ vào mồm!
Một ngày nọ, năm tôi 10 tuổi thì phải, anh trai Paulo Roberto, hơn tôi 5 tuổi, có một ý tưởng.
“Này nhóc, tại sao chúng ta không đến trung tâm Lisbon để xin ăn nhỉ”.

Tôi không chắc lắm về kế hoạch của Paulo. Nhưng đói thì đầu gối phải bò và may thay, anh ấy đã đúng. Người phố thị Lison cho anh em chúng tôi bánh mì, súp và cả bánh quy nữa. Một số còn cho chúng tôi cả tiền nữa.
Có hôm, tôi và Paulo phát hiện ra một tiệm Pizza Hut. Từ hồi cha bỏ đi, một mẩu Pizza chúng tôi còn chẳng nhìn thấy chứ đừng nói đến chuyện ăn nó. Thế là anh anh em rồng rắn vào xin. Giờ chúng tôi thạo chuyện này quá rồi!
Ấy nhưng mà họ lại nói, tiệm chẳng còn bánh thừa. Thế nên tôi và Paulo đành tiu nghỉu bước ra… để chuẩn bị đá bóng với nhau tiếp, cho đỡ thèm.
Nhưng không, có một phụ nữ chạy theo chúng tôi và nói: “Mấy nhóc chờ chút, cô có một thứ đảm bảo 2 đứa sẽ thích”.
Hai phút sau, cô ấy bước ra với một chiếc bánh pizza to đùng và hoàn toàn mới. Cho tới bây giờ, đó vẫn là chiếc pizza ngon nhất mà tôi từng ăn.
Nếu bạn chưa từng biết thế nào là ĐÓI thực sự, bạn sẽ nghĩ tôi phóng đại. Nhưng nếu bạn quả đã trải qua ít nhất 1 lần trong đời với cá dạ dày trống rỗng, bạn sẽ đồng cảm với tôi. Bạn sẽ biết, những gì tôi đang kể HOÀN TOÀN là SỰ THẬT.
Người phụ nữ tuyệt vời ấy, trong lúc nhìn 2 anh em ngấu nghiến xơi Pizza đã hỏi, chúng tôi làm gì giỏi nhất. Anh Paulo nói: Đá bóng. Thế là, cô ấy nói, ngày mai hãy quay lại đây. Vì cô muốn xem chúng tôi chơi bóng.
Hôm sau, y hẹn. Hai anh em chúng tôi đến và đá bóng trước sự theo dõi của CĐV đầu tiên, người phụ nữ của cửa hàng Pizza Hut.
Và bạn biết cô ấy nói gì không?
“Nghe này, cháu rất cừ đó”, cô ấy nói với anh Paulo. “Cô có một người bạn là cầu thủ chuyên nghiệp. Có lẽ chú ấy có thể giúp cháu”.
Bạn của cô là Marco Aurelio – hậu vệ xuất sắc người Brazil của Sporting Lisbon những năm ấy. Không mất nhiều thời gian để Marco sắp xếp cơ hội thử việc với Sporting.
Từ chỗ đi xin bán Pizza, Paulo đang có được cơ hội gia nhập một trong những CLB tốt nhất Bồ Đào Nha. Đó là cơ hội lớn trong đời!
Nhưng Paulo đã không trân trọng cơ hội quý giá ấy. Tôi luôn tin rằng, Paulo là một cầu thủ giỏi hơn tôi, nhưng tiếc là anh đã đi sai hướng và chọn sai cách. Anh giao du với đám bạn xấu. Anh tập tành hút thuốc. Và bạn biết không, sau khi được nhận vào Học viện Sporting Lisbon anh đến trễ buổi tập đầu tiên 1 tháng. Vâng, chính xác là MỘT THÁNG, không phải 1 giờ hay 1 tuần.
Dĩ nhiên, cánh cửa ở Sporting đóng lại trước mắt Paulo. Sau đó anh sang Hà Lan, thử việc với Sparta Rotterdam và 1 vài CLB khác. Nhưng Paulo của tôi CHƯA BAO GIỜ trở thành 1 cầu thủ chuyên nghiệp.
Và đó là điều Paulo khác với tôi.
Đúng hơn là, tất cả các anh em của tôi đều thiếu 1 thứ gì đó để giúp họ đi đúng hướng. Sự kỷ luật, thái độ tích cực và lòng tận tụy.
Nhưng như một sự sắp đặt của Định Mệnh. Tôi CÓ tất cả những phẩm chất ấy!
Khi tôi biết Paulo đã ném đi cơ hội tốt nhất của đời mình. Tôi nhận ra rằng, CHÚA đã chọn tôi để trở thành 1 CẦU THỦ BÓNG ĐÁ, không phải anh ấy.
Tôi tin rằng, CHÚA đã chọn đúng người cho từng dấu mốc trên hành trình của tôi. Đầu tiên là Sabino, người bạn thân nhất của tôi, người đã bảo tôi đến tập bóng cùng đội trẻ của câu ấy.
Tôi nhớ, hôm ấy tôi mặc một chiếc quần đùi cũ, bên trong quần jeans, khoác lên mình 1 cái áo sơ-mi và đi một đôi giày da, loại dùng để đi dự tiệc í.
Sabino bảo tôi đi tàu điện cho nhanh, nhưng tôi làm quái có tiền mà mua vé, thế nên tôi chạy bộ đến sân tập. Và trời thì mưa tầm tã.
Khi đến sân, tôi cởi quần jeans và chạy vào sân. Trong tiếng cười vang trời của những đứa trẻ khác. Rõ quá rồi còn gì, có ai đá bóng mà đi giày tây mặc áo sơ-mi như tôi đâu.
Nhưng tôi kệ, cứ vào sân đá là sướng rồi. mặt sân đầy sỏi, trơn trượt, sũng nước. Tôi chơi theo cách của mình, đi bóng qua đối thủ là những đứa nhóc cùng trang lứa và rất nhiều vũng nước.
Boom! Boom! Boom! Tôi ghi liền 3 bàn! Sau trận, HLV nắm lấy tay tôi và hỏi:
“Này cậu bé. Cháu là ai? Làm sao cháu đến được đây?
Tôi đáp: “Cháu chạy bộ đến”.
Ông nói: “Ngày mai, hãy quay lại nhé. Sẽ có quần áo thi đấu và giày đá bóng cho cháu”
Người thứ 2 mà CHÚA đặt trên con đường của tôi là Mustafa. Một ông già đến từ châu Phi. Bạn vẫn còn nhớ Santa Filomena, khu vực “dã chiến” mà tôi đã nhắc tới ở phần đầu không.
Ở đó có một sân cỏ, đủ cho các trận đấu 5 vs 5 và Mustafa sống trên đỉnh ngọn đồi, cạnh sân bóng đó. Mustafa thường xem chúng tôi đá bóng qua cửa sổ nhà ông ấy, từ trên đồi. Thỉnh thoảng Mustafa cũng xuống và chỉ cho chúng tôi một vài chiêu xử lý bóng.
Mustafa rất giỏi. Hầu hết bọn trẻ đều thích Mustafa. Nhưng tôi thì muốn học từ ông ấy. Và bạn biết không, Mustafa đã tụ tập đám nhóc chúng tôi thành một đội, sinh hoạt đều đặn và sau đó ông đứng ra tổ chức các trận đấu bóng đá nhí giữa các khu phố với nhau. Chính từ những trận bóng này của Mustafa, tôi đã được một CLB địa phương thu nạp năm 10 tuổi. Một CLB có tên rất kêu: Real Massama!

Đó là một VẬN MAY khác mà Chúa đã mang đến cho tôi. Nhũng HLV của Real Massama thực sự quan tâm đến tôi. Họ cho tôi tiền mua vé để không phải đi tàu chui đến sân tập. Họ hiểu CƠN ĐÓI của tôi nên sau mỗi buổi tập, tôi đều được chén 1 thứ gì đó no nê. Những đồng đội Real Massama thì cho tôi quần áo, cho tôi cả chỗ ngủ tại nhà của họ.
Gia đình tôi cuối cùng cũng chuyển sang sống ở nơi khác, thoát khỏi ngôi nhà một phòng ngủ, bái bai lũ gián, chuột và thằn lằn. Nhưng thành thật mà nói, tôi chẳng mấy quan tâm đến việc mình sống ở đâu. Trong đầu tôi, tất cả chỉ là bóng đá. Chỉ cần được chơi bóng thì sân cỏ bùn lấy cũng là thiên đường vậy.
Bóng đá thậm chí trở thành nỗi ám ảnh trong tôi. Tôi thức dậy mỗi ngày vào 7h sáng và bắt đầu bài tập chạy đến sân bóng nhỏ tại Santa Filomena. Tôi tập luyện. Một mình. Bất kể nắng mưa. Sút bằng chân trái. Rồi sút bằng chân phải.
Năm 2003, khi tôi 16 tuổi và đang chơi một mùa bóng tuyệt vời cùng Real Massama. Tôi ghi 22 bàn thắng. Trước trận đấu cuối cùng của mùa giải, một HLV của đội thông báo với tôi rằng, CLB đã sắp xếp để tôi tham gia 1 buổi tập với Benfica.
Sau buổi tập đó, một trợ lý HLV Benfica nói với tôi: “Nani, cậu phải đảm bảo chắc chắn rằng, Chủ Nhật tới mình phải đá chính nhé. Sẽ có người từ Benfica đến “xem giò” cậu”.
Tôi sướng phát điên. Nhưng vấn đề là Real Massama đã vô địch sớm mùa đó. Và ưu tiên của HLV trưởng là sử dụng những cầu thủ dự bị trong trận hạ màn. Thế nên, tôi phải xin xỏ ông hết lời.
– Làm ơn, thưa HLV, tôi phải chơi trận này!
– Ô hay thằng nhóc này, chúng ta đã vô địch. Cậu không phải đá. Trận này là cho những người khác.
– Nhưng đây là trận đấu quan trọng với tôi, có người ở Benfica sẽ đến xem tôi thi đấu.
HLV suy nghĩ 1 lúc rồi nói: “Thôi được, cậu sẽ đá chính, nhưng chỉ hiệp một thôi đấy”.
Người của Benfica trên khán đài và tôi chỉ có 45 phút để thể hiện mình. Căng thẳng thật sự. Tôi chơi vật vờ suốt hơn 40 phút.
Nhưng 3 phút trước khi hết hiệp, tôi có bóng giữa sân. Bằng một cách nào đó, tôi đã vượt qua tất cả các cầu thủ đối phương, bao gồm cả thủ môn và ghi bàn. Những tiếng hò reo và vỗ tay vang lên rần rần. Tôi tin rằng, khoảnh khắc này sẽ cứu tôi.
Tuy nhiên, sau trận đấu tôi nhận tin dữ. Một thành viên trong ban quản lý Real Massama nói với tôi rằng, chẳng có ai đến từ Benfica có mặt trên khán đài ngày hôm nay cả.
Ông ấy không đùa. Và tôi gần như suy sụp. Súy rớt nước mắt là đằng khác.
Nhưng vài ngày sau, ông ấy đến với một lá thư. Chính xác là thư mời từ Sporting Lisbon. Họ muốn tôi đến thử việc, trong 2 tuần.
Tôi như chết đi sống lại. Giống như Chúa đã đặt tay lên vai tôi, bảo vệ tôi trong những thời điểm niềm tin trong tôi cạn đáy.
Từ cuối Xuân 2003, tôi bắt đầu tập luyện cùng Sporting. Song song cùng lúc là tập với Benfica vì hóa ra họ cũng không hề bỏ rơi tôi.
Nhưng 2 tuần của tôi với Sporting rồi cũng phải kết thúc. Một trong những HLV Sporting, cũng từng là thầy thể dục của tôi, nói rằng: HỌ KHÔNG THỂ GIỮ TÔI Ở LẠI.
Nhưng ông cũng bảo: “Cậu có thể quay lại với chúng tôi, vào giai đoạn tiền mùa giải mới, nếu cậu muốn”. Hầu hết mọi cầu thủ sẽ nghĩ, “nếu không chấp nhận tôi, thì làm gì có chuyện tôi phải tập luyện tiếp với đội của bạn?”. Nhưng tôi thì vẫn nhận lời.
Sau đó, Cuối Hè, tôi nhận được tin nhắn từ HLV Sporting: “10h sáng mai, trung tâm huấn luyện CLB. Nhớ đến nhé, Nani”.
Nhưng tôi cũng nhận được tin nhắn với nội dung tương tự từ Benfica.
Câu trả lời của tôi: “Vâng, OK”. Và gửi cho cả 2.
Nhưng CLB tôi chọn là Sporting. Tôi có nhiều bạn bè ở đó. Và cả HLV-thầy thể dục của tôi nữa. Tôi cũng như anh trai Paulo là fan của CLB.
Tôi đã chơi tốt trong các trận đấu tiền mùa giải của Sporting và mùa Hè năm đó, tôi ký hợp đồng với CLB.
Đó tất nhiên là bước ngoặt lớn trong đời, mọi vấn đề tài chính của gia đình coi như được giải quyết. Tôi thậm chí còn đủ tiền để đến Cape Verde, để tìm cha mình.
Tại đây, tôi mới biết được rằng, vì những vấn đề liên quan đến giấy tờ tùy thân, hộ chiếu mà ông không được phép trở lại Bồ Đào Nha. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc ấy là nhờ Sporting sắp xếp để cha có thể đến thăm tôi bất cứ khi nào ông muốn. Đó là điều rất quan trọng với tôi và CLB đã không nề hà một chút nào để biến nó thành sự thực.
Tôi biết mình quá gầy để thực sự trở thành một cầu thủ hàng đầu. Vì thế, trong 2 năm dài ở Học viện Sporting, ngoài những buổi tập cùng đội, tôi còn tập như điên trong phòng thể chất của CLB. Nhờ đó, tôi đã phát triển thành một cầu thủ chạy cánh vừa có kỹ thuật và sức mạnh. Năm 2005, tôi chính thức ra mắt đội một Sporting. Và 2 năm sau, truyền thông Bồ Đào Nha liên kết tôi với hàng loạt CLB lớn nhất Thế giới.

Cái tên Manchester United có xuất hiện nhưng không nhiều vào thời điểm ấy. Nhưng người đại diện của tôi, Jorge Mendes thì nghĩ khác.
Ông đã viết tên tất cả các CLB được cho là đang muốn có tôi và nói: “Nhìn này, Nani, đối với tớ, đây là đội tốt nhất cho sự nghiệp của cậu”.
Jorge chỉ vào Manchester United, rồi nói tiếp: “Tớ đã nói chuyện với Sir Alex. Sir muốn phát triển cậu như cách ông ấy đã làm với Cristiano Ronaldo”.
Được lời như cởi tấm lòng. Ngày 7/6 tôi chính thức ký vào bản hợp đồng 5 năm với United.
Trước đó thì tôi đã lên kế hoạch tìm nhà ở Manchester, ưu tiên là càng gần trung tâm Carrington càng tốt. Lúc đầu, tôi định chuyển vào một khách sạn ở gần Carrington nhất có thể, nhưng Jorge có 1 ý tưởng khác.
Ổng nói: “Cậu có phiền nếu ở cùng với Cristiano?” Jorge, như các bạn đểu biết, cũng là đại diện của Cristiano và anh ấy thì đang sống một mình ở Manchester. Vì thế, tôi quyết định chuyển đến ở ghép với Ronaldo cùng Anderson, cũng là một tân binh khác của United.
Đó là một quãng thời gian tuyệt vời. Tất cả chúng tôi là những chàng trai trẻ, nói cùng một ngôn ngữ. Căn hộ của Cristiano có 1 hồ bơi, một bàn bóng bàn, một sân tennis và ngày qua ngày chúng tôi sẽ “chiến” với nhau 1 món.
Tôi còn nhớ, có một lần Carlos Queiroz, trợ lý của Sir Alex có đố chúng tôi 1 câu. Tôi đưa ra câu trả lời của mình. Cristiano cũng vậy. Tôi biết chắc là mình đúng. Nhưng bạn biết không, Carlos đã đành phải thay đổi đáp án trước sự “đeo bám” của Cristiano để đảm bảo rằng anh ấy mới là người trả lời đúng. Hahahaha!!!

Đó là Cristiano của tôi, của chúng ta. Anh ấy không bao giờ muốn là người thua cuộc. Không bao giờ! Nhưng đó chính là thứ khiến chúng tôi yêu mến cảm phục anh ấy. Tôi, tất nhiên, học được rất nhiều điều từ Cristiano. Vào thời điểm tôi và Anderson rời khỏi căn hộ của Cristiano, bài học lớn nhất mà chúng tôi có được chính là: Dị ứng với thất bại!
Các buổi tập luyện United thực sự đáng sợ, nhất là với người mới như tôi. Khối lượng và yêu cầu kỹ-chiến thuật là cực cao! Nhưng tôi biết mình phải thích ứng thật nhanh. Trong tập luyện, nếu bạn không thể chứng tỏ được mình, sự nghiệp của bạn coi như chấm hết.
Nhưng giống như bất kỳ bước ngoặt quan trọng nào trên hành trình của tôi, CHÚA đã tìm cho tôi đúng người bạn đồng hành. giúp tôi tiến bước.
Có rất nhiều điều tuyệt vời tôi có thể nói về United, nói cả ngày không hết. Sir Alex hệt như người cha thứ 2 của tôi. Rio Ferdinand và Ryan Giggs, thực sự là những đàn anh mẫu mức, luôn cho tôi lời khuyên bổ ích. Tôi có rất nhiều người bạn tốt ở United, từ Antonio Valencia, cặp anh em Fabio-Rafael, Anderson và tất nhiên Cristiano. Nhưng có một người khiến tôi lúc nào cũng có thể mở lòng mình. Patrice Evra. Pat, với tôi, không khác gì một người anh ruột cả.
Có một giai đoạn tôi chơi không tốt. Các CĐV không hài lòng. Sir Alex cũng chẳng thể vui nổi. Còn tôi thì nổi điên với chính mình. Có đêm còn ôm mặt khóc!
Vì vậy, tôi tìm đến Pat, người lúc đó đang thực hiện vật lý trị liệu trong bể sục của trung tâm. Tôi như thể, trút cả trời bực bội lên anh ấy vậy.
– Pat này, tại sao những nỗ lực của tôi rốt cuộc lại trở thành như thế này?
– Tại sao, các trọng tài ở đây luôn chống lại tôi?
– Pat, tôi sẽ xoay chuyển tình thế được không? Anh biết, tôi là người mạnh mẽ như thế nào, đúng không? Tôi sẽ cho tất cả thấy điều đó?
Pat chỉ ngồi đó và lắng nghe. Sau khi tôi ngừng thao thao bất tuyệt, anh ấy đứng dậy, ôm chặt lấy tôi.
“Tớ biết. Tớ biết rồi. Fan sẽ lại yêu cậu như thuở ban đầu. Cậu sẽ sớm ghi bàn trở lại. Cậu là 1 trong những cầu thủ giỏi nhất mà tôi từng biết, Nani. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó cả. Không bao giờ!”
Một tuần sau, tôi ghi 1 bàn thắng tuyệt vời vào lưới Chelsea. Sự tự tin trở lại. Tôi đã chơi thứ bóng đá tốt nhất của mình. Tất cả mọi người ở United đều vui.
Buổi tập hôm sau, Pat tiến về phía tôi và nói. “Phải thế chứ, chàng trai của tôi”.
Đó là một khoảnh khắc tôi không bao giờ quên.
Tôi biết rằng, chỉ cần chăm chỉ, cầu tiến và giữ vững niềm tin, tôi có thể làm được bất cứ điều gì. Nhưng đôi khi, khi bạn rơi xuống hố sâu của sự thất vọng, khi bạn lạc lối, bạn cần 1 ai đó giúp bạn trở lại đúng con đường mình đã chọn.
Pat là 1 người như thế. Một người mà tôi đã may mắn gặp được, một món quà tuyệt vời mà Chúa đã chọn để trao cho tôi.
Nhưng trên tất cả, bạn phải luôn thành thật với chính mình. Tôi luôn tự nhủ với bản thân mình rằng, Ngày mà bạn quên đi con người thật của mình, bạn đơn giản là không còn tồn tại nữa.
Vì vậy, theo 1 cách nào đó, tôi vẫn là đứa trẻ ngủ trên ghế bằng sờn rách, với chuột, gián và thằn lằn dưới sàn nhà. Tôi vẫn là thằng nhóc 7 tuổi đi giày tây, mặc áo sơ-mi lao vào một trận bóng.
Tôi vẫn là một cậu bé đi gõ cửa nhà người ta để xin ăn.
Và tôi biết ơn Chúa vô cùng, vì tất cả những điều đó. Bởi chúng đã đem đến cho tôi 1 sự nghiệp tuyệt vời. Đó là một con đường thật dài, nhưng đã được CHÚA hoạch định trên từng bước đi.
Lược dịch từ: Luis Nani: Some Stories I’ve Never Told (ThePlayersTribune)