Man City 2-3 Liverpool: Chiến thắng xứng đáng cho đoàn quân của Klopp
Tác giả: Góc Khán Đài - CN 17/04/2022 11:59(GMT+7)
Bán kết FA Cup 2021/2022
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài Michael Oliver tại Etihad vang lên, Pep Guardiola đi thẳng vào phòng thay đồ và từ chối phỏng vấn “nóng” – điều đó thật dễ hiểu sau khi ông chứng kiến những gì mà học trò của mình đã làm được và chưa được. Để thua 0-3 ngay trong hiệp 1, gỡ lại 2 bàn ở hiệp 2 – chung cuộc vẫn là thất bại và nhường địch thủ lớn nhất của mình tấm vé vào Chung kết FA Cup.
Và trong video này, Góc khán đài sẽ cùng các anh em nhìn lại trận đấu giữa Man City và Liverpool vừa qua để cùng mổ xẻ nguyên nhân thất bại của The Citizens và Pep Guardiola.
Ngay ở thời điểm nhìn vào sơ đồ xuất phát của Man City, ta có thể nhận thấy trận đấu với Atletico Madrid – với tâm điểm là vụ cãi vã và suýt dẫn tới ẩu đả giữa Stefan Savic, Sime Vrsaljko và Jack Grealish – rõ ràng đã gây ra những hiệu ứng tiêu cực cả về thể chất lẫn tinh thần cho các cầu thủ của The Citizens ra sao. Pep quyết định thay tới 7 cầu thủ so với trận cầu tại Wanda Metropolitano chưa kể tới việc Phil Foden, Bernardo Silva và Joao Cancelo thi đấu ở vị trí khác hẳn. Ở trận đấu với Atletico Madrid, Foden và Bernardo Silva đảm nhận vị trí tiền đạo trong sơ đồ 4-3-3 bên cạnh Riyad Mahrez, nhưng trong cuộc đối đầu với Liverpool vừa qua thì cả 2 cầu thủ này lại được đẩy xuống tuyến giữa để thay cho bộ đôi Kevin De Bruyne và Ilkay Gundogan. Fernandinho – người chắc chắn sẽ rời Man City khi mùa giải này khép lại – được sử dụng ở vai trò tiền vệ thu hồi bóng, và Zack Steffen thay cho Ederson trước khung gỗ.
Nói tóm lại, chỉ có 1 vị trí của Man City là không đổi trong 2 trận vừa qua là John Stones.
Tương tự, Liverpool cũng thay 7 vị trí so với trận đấu với Benfica hồi giữa tuần, nhưng theo chiều trái ngược – tức là các cầu thủ mà Jurgen Klopp sử dụng tại Etihad mới là lựa chọn ưng ý nhất của ông. Xét về vai vế, lực lượng và thành tích tại Cúp châu Âu thì Benfica đúng là đối thủ dễ chịu hơn Atletico Madrid, thế nên Klopp hoàn toàn có quyền giữ sức cho các trụ cột để dồn sức vào cuộc đối đầu tại FA Cup.
Thực tế thì tỉ số 3-0 sau 45 phút đầu tiên không phản ánh đúng cục diện trận đấu. Liverpool đúng là chơi chủ động hơn và sắc sảo hơn thật, nhưng ta cũng không thể nói là họ “áp đảo toàn diện”. Tỉ lệ kiểm soát bóng ở hiệp 1 của The Kop là 53% – con số không quá chênh lệch, và thực tế là họ cũng chỉ có 4 cú dứt điểm về phía khung thành của Man City, đó là nếu tính cú xoạc bóng ngay trong chân thủ môn Steffen của Sadio Mane đưa bóng vào lưới là một cú sút. Chỉ có điều với 4 cú dứt điểm thì Liverpool đã có 3 bàn thắng, còn Man City chỉ có 1 cú sút là của Jack Grealish ở ngay phút thứ 4, và trong hơn 40 phút còn lại đội bóng của Pep không thể tìm được đường xuyên phá hàng thủ của đối phương.
Mặc dù tung ra sân những chân sút tốt nhất như Salah hay Mane, nhưng người mở tỉ số cho Liverpool lại là Ibrahima Konate – một trong số rất ít cầu thủ dự bị của The kop nhưng được ra sân từ đầu ở trận này. Không chỉ có tính chất khai mở thế trận, cú đánh đầu của trung vệ người Pháp còn cho thấy sự quyết tâm rất lớn của các cầu thủ Liverpool. Một cú đá phạt góc đưa bóng vào chính diện khung thành đối thủ của Andy Robertson, Konate – với thân hình lực lưỡng khiến người theo kèm anh là Gabriel Jesus loạng choạng mất đà, trong khi Grealish cũng bất lực khi phải đọ sức với Van Dijk – người có thể hình thậm chí còn tốt hơn Konate, rốt cuộc cả 2 cầu thủ Man City tông vào nhau và cùng ngã trên sân. Sau đó Konate bật cao hơn Nathan Ake để chạm bóng trước và ghi bàn.
Khi bóng từ đầu của Konate tung lưới Man City, chắc chắn người hâm mộ Liverpool đã biết rằng họ sẽ có một trận đấu tưng bừng, và điều đó càng được củng cố với bàn thắng thứ 2 – xuất phát từ pha xử lý lóng ngóng của Zack Steffen. Rồi bàn thắng thứ 3 là sản phẩm của một pha dàn xếp ăn khớp tới tuyệt hảo.
Đầu tiên, ta phải nhắc tới cách dàn xếp tấn công đang là “trend” của bóng đá quốc tế – đó là tiền đạo cánh đứng ở rìa ngoài trong khi hậu vệ cánh bó vào trong để hỗ trợ tấn công – và ngay từ khi Luis Diaz có bóng ở rìa vòng cấm thì ta đã thấy Mane đã có không gian để nhận bóng.
Tuy nhiên việc mở đường chuyền sang cánh đội diện là lựa chọn quá mạo hiểm trong bối cảnh đang bị đối phương áp sát, thế nên Diaz quyết định xoay người và chuyền cho Robertson ở bên trái. Lúc này ta sẽ để ý hành động của Gabriel Jesus – ngay sau khi gây sức ép về phía Diaz, tiền đạo người Brazil lập tức di chuyển sang bên trái với mục đích đón chặn đường chuyền về của Robertson. Dựa vào hướng di chuyển của Jesus và cả hành động của Thiago Alcantara, ta có thể thấy rằng cầu thủ người Brazil cho rằng bóng sẽ được trả về cho một trung vệ của Liverpool
Tuy nhiên Jesus đã phán đoán sai. Thiago… chỉ tay về là một chuyện, chứ anh vẫn giữ vị trí và tạo thành phương án chuyền bóng khả thi hơn cho Robertson, và dĩ nhiên hậu vệ của Liverpool có đủ thời gian quan sát và nhận ra điều này.
Tiếp đó là một bài phối hợp quen thuộc. Thiago nhanh chân xử lý và đưa bóng vào trung lộ cho Trend Alexander-Arnold, rồi hậu vệ này bật tường lại cho cầu thủ người Tây Ban Nha, qua đó thoát khỏi sự truy cản của Jack Grealish cùng Bernardo Silva, đồng thời khiến Phil Foden bị lỡ đà vì đuổi theo Alexander-Arnold.
Và khi Thiago đã đứng ở chính diện khung thành thì hành lang cánh của Man City đã rộng mở, và Mane vẫn đang đứng ở đó để chờ cơ hội dứt điểm. Lần này, bóng được tiền vệ người Tây Ban Nha đưa tới rất thuận lợi, nhưng ta cũng phải khen ngợi cú volley 1 chạm của tiền đạo người Senegal, đó là pha kết thúc hoàn hảo cho một đường phối hợp đẹp mắt.
Nhưng dẫu sao đây vẫn là cuộc đối đầu giữa 2 đội bóng mạnh nhất nước Anh, và nếu ai đã xem cuộc đối đầu cuối tuần trước thì sẽ không ngạc nhiên với sự trỗi dậy của Man City trong hiệp 2. Sau khi chứng kiến những gì diễn ra trong 45 phút đầu, hẳn ai cũng hình dung ra cảnh Pep Guardiola lồng lộn bước vào phòng thay đồ và “sấy tóc” từng cầu thủ trên sân – trừ Fernandinho ra vì anh này cạo trọc. Nhưng dù Pep có làm gì thì rõ ràng hiệp 2 Man City đã chơi tốt hơn rất nhiều. Họ có bàn thắng ở ngay đầu hiệp 2, khi Fernandinho giành được bóng và đưa cho Gabriel Jesus ở tư thế thuận lợi, sau đó cầu thủ người Brazil ngoặt bóng cực gắt để loại bỏ Fabinho trước khi chuyền cho Grealish dứt điểm ở tư thế thoải mái.
Bàn thắng này giúp Man City chơi hưng phấn hơn hẳn. Họ đẩy cao đội hình hơn, tấn công quyết liệt hơn nhưng cũng gấp gáp hơn. Nếu trong hiệp 1 họ chỉ sút 1 lần thì hiệp 2 là 9 lần, song phần lớn quyết định dứt điểm đều có phần vội vàng. Rốt cuộc họ chỉ có được thêm 1 bàn nữa ở phút bù giờ – trong tình huống mà Riyad Mahrez bứt tốc để đối mặt với thủ môn Alisson và nhìn vào pha xử lý của anh thì có vẻ như cầu thủ người Algeria tìm cách xâu kim để đưa bóng trực tiếp vào lưới chứ không có ý định chuyền ngược lại. May mắn cho Mahrez là bóng bật vào chân của Alisson và đi đúng tới vị trí mà Bernardo Silva đang chạy tới, nhưng điều đó là không đủ để Man City lật ngược thế cờ.
Sau tất cả, ta sẽ phải đặt câu hỏi: Phải chăng Pep Guardiola đã chủ quan? Hay ông không thực sự xem trọng đấu trường FA Cup trong bối cảnh vẫn đang phải căng mình ở 2 đấu trường Premier League và Champions League được xem là danh giá hơn nhiều?
Ta không thể biết được trừ khi chính miệng Pep nói ra, nhưng kể cả nếu ông thực sự nghĩ như vậy thì chắc cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ai cũng thấy rằng đội hình của Man City mùa này không dày, và họ vẫn đang làm tốt nhờ khả năng thích nghi với nhiều vị trí của các cầu thủ và sự biến hóa trong chiến thuật của Pep, thế nên việc họ đặt Premier League và đặc biệt là Champions League lên cao hơn là điều dễ hiểu. Chiếc Cúp châu Âu lúc này giống như Chén thánh với Man City, thế nên không có gì phải ngạc nhiên khi họ sẵn sàng trả mọi cái giá để có được nó.
Dĩ nhiên với Liverpool thì Premier League và Champions League cũng quan trọng hơn, nhưng phải nói rằng đã lâu lắm rồi The Kop không giành được vinh quang ở đấu trường FA Cup. Lần cuối cùng CĐV Liverpool được ăn mừng chức vô địch tại giải đấu này là năm 2006 – Khi Steven Gerrard lập cú đúp để giúp The Kop gỡ hòa 3-3 trước West ham, trước khi thủ môn Pepe Reina xuất sắc cản 3 quả luân lưu của Bobby Zamora, Paul Konchelsky và Anton Ferdinand để giúp đội bóng của mình lên ngôi vô địch.
Từ đó tới nay đã là 16 năm – quãng thời gian quá dài với một đội bóng giàu truyền thống như Liverpool, và nó đồng nghĩa với việc HLV Jurgen Klopp và cùng phần lớn cầu thủ của The Kop đều chưa từng nếm vinh quang ở FA Cup. Trong đội hình của họ chỉ có 2 người từng nâng cúp ở đấu trường này: Một là James Milner khi anh cùng Man City vô địch mùa 2010/11, và Alex Oxlade-Chamberlain với 3 lần nâng cúp cùng Arsenal tại các năm 2014, 2015 và 2017.
Bởi vậy Liverpool và Klopp có lý do để xem trọng FA cup hơn Man City, và lúc này mục tiêu của họ là giành cú ăn 3, tức là tìm cách vượt mặt Man City ở Premier League, đánh bại Villarreal và sau đó là Real Madrid hoặc chính Man City ở Champions League, cùng với đó là hoàn tất giấc mơ vô địch FA Cup trong trận Chung kết dự kiến diễn ra vào ngày 14/5.
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài Michael Oliver tại Etihad vang lên, Pep Guardiola đi thẳng vào phòng thay đồ và từ chối phỏng vấn “nóng” – điều đó thật dễ hiểu sau khi ông chứng kiến những gì mà học trò của mình đã làm được và chưa được. Để thua 0-3 ngay trong hiệp 1, gỡ lại 2 bàn ở hiệp 2 – chung cuộc vẫn là thất bại và nhường địch thủ lớn nhất của mình tấm vé vào Chung kết FA Cup.
Và trong video này, Góc khán đài sẽ cùng các anh em nhìn lại trận đấu giữa Man City và Liverpool vừa qua để cùng mổ xẻ nguyên nhân thất bại của The Citizens và Pep Guardiola. Vậy các anh em chờ gì nữa? Bấm subscribe để ủng hộ Góc khán đài và chúng ta “vào việc” thôi.
Ngay ở thời điểm nhìn vào sơ đồ xuất phát của Man City, ta có thể nhận thấy trận đấu với Atletico Madrid – với tâm điểm là vụ cãi vã và suýt dẫn tới ẩu đả giữa Stefan Savic, Sime Vrsaljko và Jack Grealish – rõ ràng đã gây ra những hiệu ứng tiêu cực cả về thể chất lẫn tinh thần cho các cầu thủ của The Citizens ra sao. Pep quyết định thay tới 7 cầu thủ so với trận cầu tại Wanda Metropolitano chưa kể tới việc Phil Foden, Bernardo Silva và Joao Cancelo thi đấu ở vị trí khác hẳn. Ở trận đấu với Atletico Madrid, Foden và Bernardo Silva đảm nhận vị trí tiền đạo trong sơ đồ 4-3-3 bên cạnh Riyad Mahrez, nhưng trong cuộc đối đầu với Liverpool vừa qua thì cả 2 cầu thủ này lại được đẩy xuống tuyến giữa để thay cho bộ đôi Kevin De Bruyne và Ilkay Gundogan. Fernandinho – người chắc chắn sẽ rời Man City khi mùa giải này khép lại – được sử dụng ở vai trò tiền vệ thu hồi bóng, và Zack Steffen thay cho Ederson trước khung gỗ.
Nói tóm lại, chỉ có 1 vị trí của Man City là không đổi trong 2 trận vừa qua là John Stones.
Tương tự, Liverpool cũng thay 7 vị trí so với trận đấu với Benfica hồi giữa tuần, nhưng theo chiều trái ngược – tức là các cầu thủ mà Jurgen Klopp sử dụng tại Etihad mới là lựa chọn ưng ý nhất của ông. Xét về vai vế, lực lượng và thành tích tại Cúp châu Âu thì Benfica đúng là đối thủ dễ chịu hơn Atletico Madrid, thế nên Klopp hoàn toàn có quyền giữ sức cho các trụ cột để dồn sức vào cuộc đối đầu tại FA Cup.
Thực tế thì tỉ số 3-0 sau 45 phút đầu tiên không phản ánh đúng cục diện trận đấu. Liverpool đúng là chơi chủ động hơn và sắc sảo hơn thật, nhưng ta cũng không thể nói là họ “áp đảo toàn diện”. Tỉ lệ kiểm soát bóng ở hiệp 1 của The Kop là 53% – con số không quá chênh lệch, và thực tế là họ cũng chỉ có 4 cú dứt điểm về phía khung thành của Man City, đó là nếu tính cú xoạc bóng ngay trong chân thủ môn Steffen của Sadio Mane đưa bóng vào lưới là một cú sút. Chỉ có điều với 4 cú dứt điểm thì Liverpool đã có 3 bàn thắng, còn Man City chỉ có 1 cú sút là của Jack Grealish ở ngay phút thứ 4, và trong hơn 40 phút còn lại đội bóng của Pep không thể tìm được đường xuyên phá hàng thủ của đối phương.
Mặc dù tung ra sân những chân sút tốt nhất như Salah hay Mane, nhưng người mở tỉ số cho Liverpool lại là Ibrahima Konate – một trong số rất ít cầu thủ dự bị của The kop nhưng được ra sân từ đầu ở trận này. Không chỉ có tính chất khai mở thế trận, cú đánh đầu của trung vệ người Pháp còn cho thấy sự quyết tâm rất lớn của các cầu thủ Liverpool. Một cú đá phạt góc đưa bóng vào chính diện khung thành đối thủ của Andy Robertson, Konate – với thân hình lực lưỡng khiến người theo kèm anh là Gabriel Jesus loạng choạng mất đà, trong khi Grealish cũng bất lực khi phải đọ sức với Van Dijk – người có thể hình thậm chí còn tốt hơn Konate, rốt cuộc cả 2 cầu thủ Man City tông vào nhau và cùng ngã trên sân. Sau đó Konate bật cao hơn Nathan Ake để chạm bóng trước và ghi bàn.
Khi bóng từ đầu của Konate tung lưới Man City, chắc chắn người hâm mộ Liverpool đã biết rằng họ sẽ có một trận đấu tưng bừng, và điều đó càng được củng cố với bàn thắng thứ 2 – xuất phát từ pha xử lý lóng ngóng của Zack Steffen. Rồi bàn thắng thứ 3 là sản phẩm của một pha dàn xếp ăn khớp tới tuyệt hảo.
Đầu tiên, ta phải nhắc tới cách dàn xếp tấn công đang là “trend” của bóng đá quốc tế – đó là tiền đạo cánh đứng ở rìa ngoài trong khi hậu vệ cánh bó vào trong để hỗ trợ tấn công – và ngay từ khi Luis Diaz có bóng ở rìa vòng cấm thì ta đã thấy Mane đã có không gian để nhận bóng.
Tuy nhiên việc mở đường chuyền sang cánh đội diện là lựa chọn quá mạo hiểm trong bối cảnh đang bị đối phương áp sát, thế nên Diaz quyết định xoay người và chuyền cho Robertson ở bên trái. Lúc này ta sẽ để ý hành động của Gabriel Jesus – ngay sau khi gây sức ép về phía Diaz, tiền đạo người Brazil lập tức di chuyển sang bên trái với mục đích đón chặn đường chuyền về của Robertson. Dựa vào hướng di chuyển của Jesus và cả hành động của Thiago Alcantara, ta có thể thấy rằng cầu thủ người Brazil cho rằng bóng sẽ được trả về cho một trung vệ của Liverpool
Tuy nhiên Jesus đã phán đoán sai. Thiago… chỉ tay về là một chuyện, chứ anh vẫn giữ vị trí và tạo thành phương án chuyền bóng khả thi hơn cho Robertson, và dĩ nhiên hậu vệ của Liverpool có đủ thời gian quan sát và nhận ra điều này.
Tiếp đó là một bài phối hợp quen thuộc. Thiago nhanh chân xử lý và đưa bóng vào trung lộ cho Trend Alexander-Arnold, rồi hậu vệ này bật tường lại cho cầu thủ người Tây Ban Nha, qua đó thoát khỏi sự truy cản của Jack Grealish cùng Bernardo Silva, đồng thời khiến Phil Foden bị lỡ đà vì đuổi theo Alexander-Arnold.
Và khi Thiago đã đứng ở chính diện khung thành thì hành lang cánh của Man City đã rộng mở, và Mane vẫn đang đứng ở đó để chờ cơ hội dứt điểm. Lần này, bóng được tiền vệ người Tây Ban Nha đưa tới rất thuận lợi, nhưng ta cũng phải khen ngợi cú volley 1 chạm của tiền đạo người Senegal, đó là pha kết thúc hoàn hảo cho một đường phối hợp đẹp mắt.
Nhưng dẫu sao đây vẫn là cuộc đối đầu giữa 2 đội bóng mạnh nhất nước Anh, và nếu ai đã xem cuộc đối đầu cuối tuần trước thì sẽ không ngạc nhiên với sự trỗi dậy của Man City trong hiệp 2. Sau khi chứng kiến những gì diễn ra trong 45 phút đầu, hẳn ai cũng hình dung ra cảnh Pep Guardiola lồng lộn bước vào phòng thay đồ và “sấy tóc” từng cầu thủ trên sân – trừ Fernandinho ra vì anh này cạo trọc. Nhưng dù Pep có làm gì thì rõ ràng hiệp 2 Man City đã chơi tốt hơn rất nhiều. Họ có bàn thắng ở ngay đầu hiệp 2, khi Fernandinho giành được bóng và đưa cho Gabriel Jesus ở tư thế thuận lợi, sau đó cầu thủ người Brazil ngoặt bóng cực gắt để loại bỏ Fabinho trước khi chuyền cho Grealish dứt điểm ở tư thế thoải mái.
Bàn thắng này giúp Man City chơi hưng phấn hơn hẳn. Họ đẩy cao đội hình hơn, tấn công quyết liệt hơn nhưng cũng gấp gáp hơn. Nếu trong hiệp 1 họ chỉ sút 1 lần thì hiệp 2 là 9 lần, song phần lớn quyết định dứt điểm đều có phần vội vàng. Rốt cuộc họ chỉ có được thêm 1 bàn nữa ở phút bù giờ – trong tình huống mà Riyad Mahrez bứt tốc để đối mặt với thủ môn Alisson và nhìn vào pha xử lý của anh thì có vẻ như cầu thủ người Algeria tìm cách xâu kim để đưa bóng trực tiếp vào lưới chứ không có ý định chuyền ngược lại. May mắn cho Mahrez là bóng bật vào chân của Alisson và đi đúng tới vị trí mà Bernardo Silva đang chạy tới, nhưng điều đó là không đủ để Man City lật ngược thế cờ.
Sau tất cả, ta sẽ phải đặt câu hỏi: Phải chăng Pep Guardiola đã chủ quan? Hay ông không thực sự xem trọng đấu trường FA Cup trong bối cảnh vẫn đang phải căng mình ở 2 đấu trường Premier League và Champions League được xem là danh giá hơn nhiều?
Ta không thể biết được trừ khi chính miệng Pep nói ra, nhưng kể cả nếu ông thực sự nghĩ như vậy thì chắc cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ai cũng thấy rằng đội hình của Man City mùa này không dày, và họ vẫn đang làm tốt nhờ khả năng thích nghi với nhiều vị trí của các cầu thủ và sự biến hóa trong chiến thuật của Pep, thế nên việc họ đặt Premier League và đặc biệt là Champions League lên cao hơn là điều dễ hiểu. Chiếc Cúp châu Âu lúc này giống như Chén thánh với Man City, thế nên không có gì phải ngạc nhiên khi họ sẵn sàng trả mọi cái giá để có được nó.
Dĩ nhiên với Liverpool thì Premier League và Champions League cũng quan trọng hơn, nhưng phải nói rằng đã lâu lắm rồi The Kop không giành được vinh quang ở đấu trường FA Cup. Lần cuối cùng CĐV Liverpool được ăn mừng chức vô địch tại giải đấu này là năm 2006 – Khi Steven Gerrard lập cú đúp để giúp The Kop gỡ hòa 3-3 trước West ham, trước khi thủ môn Pepe Reina xuất sắc cản 3 quả luân lưu của Bobby Zamora, Paul Konchelsky và Anton Ferdinand để giúp đội bóng của mình lên ngôi vô địch.
Từ đó tới nay đã là 16 năm – quãng thời gian quá dài với một đội bóng giàu truyền thống như Liverpool, và nó đồng nghĩa với việc HLV Jurgen Klopp và cùng phần lớn cầu thủ của The Kop đều chưa từng nếm vinh quang ở FA Cup. Trong đội hình của họ chỉ có 2 người từng nâng cúp ở đấu trường này: Một là James Milner khi anh cùng Man City vô địch mùa 2010/11, và Alex Oxlade-Chamberlain với 3 lần nâng cúp cùng Arsenal tại các năm 2014, 2015 và 2017.
Bởi vậy Liverpool và Klopp có lý do để xem trọng FA cup hơn Man City, và lúc này mục tiêu của họ là giành cú ăn 3, tức là tìm cách vượt mặt Man City ở Premier League, đánh bại Villarreal và sau đó là Real Madrid hoặc chính Man City ở Champions League, cùng với đó là hoàn tất giấc mơ vô địch FA Cup trong trận Chung kết dự kiến diễn ra vào ngày 14/5.