Aaron Wan Bisska. Đây đang là mùa giải thứ 3 của hậu vệ 23 tuổi ở MU. Đánh giá về Wan-Bissaka vẫn là thứ gây chia rẽ trong cộng đồng fan “Quỷ đỏ”. Nhưng có 1 SỰ THẬT phải thừa nhận, chàng trai này đã, đang và sẽ là nhân vật quan trọng của MU – Ole Solskjaer.
Trong hơn 3 năm qua, Wan-Bissaka từ chỗ là cầu thủ bất chí ở đội U23 Crystal Palace giờ đã trở thành một trụ cột ở hàng thủ “Quỷ đỏ”. Và anh sẽ là nhân vật chính trong số thứ 2 series “Players’ Tribune” của GÓC KHÁN ĐÀI.
Đôi khi mọi người nghĩ rằng tôi xuất hiện từ… hư không! Kiểu như “Wan-Bissaka là gã quái nào mà mới hôm trước đột nhiên đá chính cho Crystal Palace còn hôm sau đã trở thành một “Quỷ đỏ”.
Nhiều người nghĩ thế! Rằng, hành trình cầu thủ của tôi, thành tựu của tôi cho đến lúc này là chuyện một sớm một chiều. Có lẽ vì tôi là kiểu người trầm tính, kín tiếng nên tạo cho thiên hạ cái ấn tượng ấy. Nhưng đó tất nhiên, không phải là cách mà mọi thứ đã xảy ra. Có rất nhiều đều bạn chưa biết về tôi. Aaron Wan-Bissaka.
Vì thế, hãy để tôi kể cho bạn nghe về hành trình đã tạo nên tôi của ngày hôm nay!
Khởi đầu
Nơi tôi lớn lên, New Addington, Croydon, không phải là khu vực giàu có nhưng sống động và thân thiện. Một nơi mà tinh thần cộng đồng tuyệt vời. Cũng là nơi khiến bạn dễ dàng bén duyên với tình yêu bóng đá.
Trong nhà, ngoài sân, đường phố trường học, công viên. Tôi đã chơi bóng không ngừng ở bất kỳ nơi nào có thể tại New Addington, từ khi còn là 1 chú nhóc.
Trước nhà cũ của gia đình tôi là một bãi cỏ đủ rộng cho những trận đấu kiểu 10 vs 10. Nó không phải là sân bóng tốt nhất, dưới góc nhìn của đa số. Đôi khi cỏ mọc dài vì chẳng có ai cắt. Bạn có thể tìm thấy đủ thứ trong đám cỏ đó. Từ Tiền cho tới… phân chó. Nhưng với chúng tôi, bãi cỏ đó, khoảng đất đó, sân bóng đá chính là Wembley.
Còn tôi. Là Thierry Henry.
Thierry là thần tượng lớn thời thơ ấu của tôi. Hồi đó, tôi là 1 tiền đạo, là chân sút chủ lực của xóm. Tôi thậm chí chỉ thích áo số 14. Vì đó là số áo của Henry.
Không ai khéo hơn tôi hồi đó. Có lẽ ngoại trừ anh tôi, Kevin.
Kevin là người đưa tôi đến với bóng đá. Hành trình bóng đá của tôi, có lẽ, bắt đầu từ việc tôi cố gắng bắt chước những gì mà Kevin thường làm. Anh trai là 1 trong những lý do khiến tôi có được ngày hôm nay.
Tôi nghĩ, từ lúc khoảng 7-8 tuổi, Kevin đã nhìn thấy tôi có một thứ gì đó đặc biệt, một thằng nhóc có thể làm được y hệt những gì mà anh ấy làm. Tôi như phiên bản trẻ hơn của Kevin vậy.
Cả khu phố đều nhìn thấy điều đó.

Bố tôi, Ambroise cũng thấy.
Cha và mẹ tôi là người Cộng hòa Dân chủ Congo, họ sinh anh Kevin tại Đức, trước đó thì lang bạt ở Hà Lan. Khi tới Anh thì mẹ đang mang bầu tôi.
Cha tôi là người nghiêm khắc, đến mức tôi từng nghĩ rằng ông chỉ muốn kiểm soát tôi 24/24. Khi còn là một đứa trẻ tôi là một thằng bướng bỉnh và tất nhiên, không phải lúc nào cũng nghe lời.
Nhưng sự thật là bố tôi, Ambrosie, đã hi sinh rất nhiều.
Quãng thời gian tôi từ 5-11 tuổi, ông thường đưa tôi và anh Kevin đến Học viện bóng đá sau giờ học mỗi tuần 4 lần. Công việc chính của bố và cả mẹ, là dọn dẹp vệ sinh.
Tất nhiên hành trình ấy của 3 người chúng tôi là trên tàu lửa, tàu điện, xe bus và đi bộ. Tổng cộng 2 tiếng mỗi buổi chiều. Hồi đó nhà tôi làm gì có xe riêng.
Nhưng bố thì không quản ngại gì, dù mưa hay nắng.
Các buổi tập luyện diễn ra từ 6-8 giờ tối. Thường thì các phụ huynh khác sẽ đợi trong xe hơi của họ, hoặc đi đâu đó đến sát giờ thì quay lại. Nhưng bố tôi thì không, anh sẽ ở đó, chăm chú xem chúng tôi, và chờ đợi.
Rồi chúng tôi, ba người, bên nhau, cùng về nhà. Bằng Tàu lửa, Tàu điện, xe bus và đi bộ.
Đó là 1 hành trình dài.
Đó là sự hi sinh.
Đó là thứ luôn song hành cùng bạn, đến mãi mãi sau này.
Khó khăn ban đầu
Nhưng tôi muốn thành thật với bản thân mình, và các bạn. Vì thế, tôi phải thừa nhận rằng, trong những năm tháng tuổi thiếu niên, không phải lúc nào tôi cũng cảm nhận được nỗ lực và sự hi sinh của cha và mẹ. Tôi coi đó là điều nghiễm nhiên mà mình xứng đáng được nhận.
Nhất là tôi của tầm tuổi nổi loạn 14-15, tại học Viện Crystal Palace.
Tôi khi đó chỉ thích quậy phá, không còn chuyên tâm vào chuyện tập luyện bóng đá, chẳng buồn quan tâm đến chế độ ăn uống của mình. Và tôi chạy theo những thú vui vô bổ, thậm chí là tiêu cực của đám đông.
Tôi biết, rất nhiều cầu thủ tài năng đã đánh mất tất cả theo cách đó. Nhưng may thay, tôi không nằm trong số họ. Tất cả là nhờ bố Ambroise.
Thái độ thiếu chuyên cần của tôi, dĩ nhiên làm sao qua được mắt của các HLV tại Crystal Palace. Họ đã nói chuyện với bố tôi và ám chỉ rằng, nếu mọi chuyện của thằng nhóc Aaron vẫn tiếp diễn, đây sẽ là năm cuối của nó tại Palace.
Những gì họ nói khiến ông tổn thương nghiêm trọng. Ông đã làm tất cả vì tôi, vì sự nghiệp cầu thủ bóng đá của tôi và giờ tôi – con trai ông – thì đang ném mọi điều tốt đẹp nhất vào sọt rác!
Thế là bố hành động. Ông ngăn cản tôi giao du với tất cả những người mà ông không thích. Ông theo sát tôi 24/24 để có thể chắc chắn rằng tôi không có cơ hội bỏ tập.
Nhưng điều tôi nhớ nhất chính là cuộc nói chuyện giữa tôi và bố, sau khi ông nhận tin dữ từ Palace. Không trách mắng, không giáo huấn. Ông chỉ ngồi xuống, đối diện với tôi và giải thích cho tôi về tình hình hiện tại, về điều gì đang xảy ra. Chưa bao giờ bố nói chuyện với tôi như thế. Trước đây. Chưa bao giờ!
Tôi cảm nhận được nỗi đau của ông.
Và kể từ thời điểm đó, tôi biết mình phải làm gì để sửa chữa sai lầm!
Đầu mùa 2017/18, trước khi ra mắt đội một Palace, tôi vẫn chỉ là 1 cầu thủ chạy cánh ở đội U23. Tôi thậm chí còn là người lớn tuổi nhất ở đó. Nhưng người cùng tầm tuổi tôi đều là lên đội 1 hoặc gia nhập một CLB khác. Có những lúc tôi từng tuyệt vọng để chờ một cơ hội.
Và cơ hội rốt cuộc cũng đến. Cuối năm 2017, đội một cần bổ sung 1 vài cầu thủ từ Học viện cho đủ quân xanh tập luyện và vị trí khuyết là hậu vệ phải. Tôi được chọn. Không phải sở trưởng của tôi nhưng có cơ hội là tốt rồi.
Buổi tập đầu tiên, đối thủ của tôi là… Wilfried Zaha. Zaha, các bạn biết rồi đấy, là 1 trong những cầu thủ chạy cánh hay nhất của Premier League. Với anh ấy, việc đi rê dắt bóng qua người thật dễ dàng.
Nhưng có lẽ vì tôi cũng là 1 cầu thủ chạy cánh nên tôi biết được anh ấy sẽ đi bóng như thế nào, chọn giải pháp xử lý ra sao. Tôi đọc được suy nghĩ của Zaha. Chúng tôi liên tục đối đầu với nhau và Zaha không thể vượt qua được tôi, dù chỉ 1 lần.
Các HLV và các cầu thủ hàng đầu của đội một dành cho tôi những lời khen ngợi. Đó là thời điểm mà họ bắt đầu chú ý đến tôi.
Không phải với tư cách một phiên bản mới của Thierry Henry hay một cầu thủ tấn công biên. Mà là một hậu vệ cánh không dễ để đánh bại!
Sau buổi tập đó, tôi đã nói chuyện với HLV đội U23 Palace về việc chuyển đổi vị trí xuống chơi hậu vệ cánh. Lúc đầu, ông ấy không thích ý tưởng này nhưng trước sự quyết tâm của tôi, ông cũng phải chịu. Tôi đã nhìn thấy cơ hội của mình và tôi không muốn để nó vuột khỏi tầm tay.
Đến tháng 1/2018, tôi được tập luyện thường xuyên với đội một ở vị trí hậu vệ cánh. Nhưng mọi thứ không hoàn toàn suôn sẻ như tôi tưởng. Bởi tôi vẫn là thành viên của đội U23.
Trong kỳ chuyển nhượng mùa Đông, tôi đã yêu cầu được ra đi để tích lũy kinh nghiệm. Tôi trong muốn trải qua 1 năm tuyệt vọng nữa ở cấp đội U23. Hai ngày cuối cùng trước khi “phiên chợ tháng 1/2018” đóng cửa, HLV Roy Hodgson gọi cho tôi và nói KHÔNG! Tôi không được CLB cho mượn còn Roy thậm chí còn bắt tôi tập luyện trong cả những ngày nghỉ.
Đi không được mà ở cũng không xong! Tôi thực sự phát điên.
Cơ hội
Sau đó vài tuần, tới cuối tháng Hai 2018, một ngày trước trận đấu với Tottenham. Đó là giai đoạn mà Crystal Palace gặp khủng hoảng về chấn thương. Cả đội một chỉ còn 17 cầu thủ khỏe mạnh và tôi tin rằng, mình là cầu thủ đội U23 có cơ hội lớn nhất để xuất hiện trong danh sách đăng ký cho trận đấu với Tottenham. Dự bị thôi cũng là 1 bước tiến cực lớn rồi.
Chiều thứ Sáu, BHL dán danh sách ở phòng thay đồ của đội. Tôi đọc đội hình từ dưới lên. Tổng cộng 19 người. Có 2 cầu thủ được đôn lên từ đội U23, cho băng ghế dự bị. Không có tên tôi trong số đó.
Tim tôi như thắt lại. Thất vọng tràn trề. Đến ngay cả cơ hội tưởng chừng không thể tốt hơn cũng đã vuột khỏi tầm tay với rồi!
Nhưng sau đó, tôi nhận được một cái vỗ vai từ đồng đội. Thêm 1 cái nữa, rồi một cái nữa. Rất nhiều người đồng thay nói: “chúc mừng nhé, chàng trai”.
Hah? Cái quái gì đang xảy ra vậy. Tôi nhìn lại danh sách đăng ký thi đấu của Palace. Tên tôi ở đó. Trong đội hình xuất phát. Vị trí hậu vệ phải. AARON WAN-BISSAKA.

Tôi vẫn nhớ những gì Damien Delaney nói ngày hôm ấy.
“Cậu đã chờ đợi điều này. Thế nên, cứ ra sân, chơi với tất cả những gì mà cậu có, và đừng sợ hãi. Tin tôi đi, sau trận đấu này, mọi thứ sẽ thay đổi. TOÀN BỘ CUỘC SỐNG của cậu sẽ thay đổi”.
Lúc đó tôi không tin. Nhưng Delaney đã đúng!
Trong đường hầm chật hẹp ở Selhurst Park, tôi bước về phía trước, nghĩ về lời khuyên của Delaney, lo lắng và cầu nguyện.
Đối thủ đầu tiên của tôi, trong trận ra mắt Premier League, bạn biết đấy, là Tottenham. Là Harry Kane, Dele Alli và Son Heung Min…
Selhurst Park. 25 nghìn người. Những khán đài chật kín. Những Âm thanh ồn ã. Những gam màu đa dạng. Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì tương tự như vậy.
Nhưng tôi hiểu. Đây chính là khoảnh khắc mà tôi chờ đợi bao năm qua!
Trận chiến của tôi bắt đầu với Ben Davies. Anh ấy dẫn bóng về phía tôi, dằn mặt 1 tân binh lần đầu ra mắt Premier League là điều quá dễ hiểu. Nhưng Davies không biết tôi có thể làm gì với đôi chân dài của tôi.
Tôi lao vào anh ta, một cú tắc. Giành lại quyền kiểm soát bóng. Đám đông CĐV hò hét vang trời. Như thể tôi vừa ghi 1 bàn thắng.
Trận đó chúng tôi thua 0-1 nhưng bản thân tôi đã thể hiện tốt. Trong trận đầu tiên với tư cách là một cầu thủ bóng đá ở Premier league.
Sau trận, bố nhắn tin cho tôi.
“Con trai, đây là nơi mà mọi thứ sẽ bắt đầu”.
Manchester United
Manchester United. Cảm giác đầu tiên của tôi về CLB là choáng ngợp!
United là một CLB lớn, lớn nhất Thế giới. Theo mọi tầng nghĩa. Sân tập, những tòa nhà trong khuôn viên Carrington, Old Trafford, phòng truyền thống, danh hiệu, lịch sử CLB.
Việc gia nhập United chỉ sau 1 mùa giải trọn vẹn đầu tiên với Palace đem đến sự háo hức nhưng thành thật mà nói, khiến tôi lo lắng vô cùng. Kế hoạch ban đầu của tôi là tiếp tục ở lại Palace, nơi mà tôi tin rằng lộ trình phát triển sẽ phù hợp với tôi hơn.
Có nhiều thời điểm tôi tự hỏi, rằng mình đã sẵn sàng cho bước nhảy vọt này chưa? Nhất là khi đó là Manchester United!
Trong muôn vàn âu lo và sự tự vấn, tôi cũng hiểu rõ 1 SỰ THẬT: cơ hội đá cho United là 1 đặc ân, không phải lúc nào cũng xuất hiện theo cách như thế, với tôi. Và nếu tôi nói KHÔNG, tôi có thể sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nào khác.
Sau khi ký hợp đồng với United, điều tôi làm đầu tiên là cùng một vài người bạn tới Ibiza nghỉ ngơi, thư giãn chờ CLB công bố chính thức.
Tôi đã ăn mừng việc mình CHÍNH THỨC trở thành một “Quỷ đỏ” tại Ibiza. Để rồi sau đó phát hiện hộ chiếu của tôi không cánh mà bay. Chủ 1 ngày trước khi phải hội quân với United để bắt đầu tour du đấu tại Australia.
OK. Ngày đầu tiên gặp các đồng đội mới. Ngày đầu tiên với tư cách là cầu thủ United. Và tôi có nguy cơ bỏ lỡ NGÀY ĐẦU TIÊN ấy vì mất hộ chiếu.

Tôi tìm kiếm khắp nơi ở khu nghỉ dưỡng Ibiza. Trong vô vọng. Cảm giác mình sắp để lại ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN XẤU XÍ ở United khiến tôi Hoang mang thực sự.
Cuối cùng, người đại diện của tôi đã gọi cho United giải thích về những gì đã xảy ra. Và bạn biết không, trong vòng 1 ngày, tôi có hộ chiếu mới. Một ngày. Bởi đó là Manchester United!
Rốt cuộc, tôi cũng có thể bắt đầu ngày đầu tiên đi làm ở United suôn sẻ. Nhưng sự lo lắng chỉ có tăng chứ không giảm. Bạn biết đấy, tôi đến từ Palace, tôi sợ họ sẽ coi thường tôi ra mặt. Đây là United, là CLB của Paul Pogba, Marcus Rashford, David De Gea.
Nhưng sự thật thì ngược lại.
Mọi người chào đón tôi nồng hậu, đối xử với tôi rất tôi, tạo cho tôi cảm giác mình đang ở trong 1 gia đình lớn.
Tôi đã chơi với Axel Tuanzebe, đồng hương Congo, từ trước khi gia nhập United. Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều trong thời gian đầu. Những đồng đội như Marcus Rashford, Mason Mount, Brandon Williams cũng vậy. Ở United có một nhóm những anh chàng sàn sàn tuổi nhau, với mối quan hệ gần gũi thân thiết. United có nhiều người nói tiếng Pháp trong phòng thay đồ. Thứ duy nhất tôi cần học ngay lập tức là tiếng Tây Ban Nha!
Tôi không phải đợi lâu để có trận ra mắt với United-của-tôi.
Đó là ngày 11/8/2019. Vòng khai mạc. Old Trafford và United đối đầu Chelsea.
Đó là ngày giấc mơ trở thành hiện thực. Nó nhắc tôi rằng, United và Chelsea là những đội tôi đã chọn trong lần đầu tiên chơi FIFA với anh trai Kevin. Sự khác biệt duy nhất, là tôi đang ở đây, là 1 phần của trận United-Chelsea ngoài đời thực, bằng xương bằng thịt!
Trận đó, chúng tôi thắng 4-0. Một màn trình diễn tấn công siêu hạng. Nhưng với tôi, việc giữ sạch lưới trong trận ra mắt United, là TẤT CẢ.
Cảm giác 70.000 người cổ vũ bạn thực hiện một cú tắc bóng, hát vàng tên của bạn là… thứ tôi không thể diễn tả thành lời.
Những lần bắt chước anh trai Kevin.
Những chuyến đi dài cùng bố Ambrosie.
Việc chuyển sang chơi hậu vệ cánh.
Cuộc nói chuyện với Delaney.
Ngày đá trận đầu tiên ở Premier League tại Palace.
Và Manchester United.
Tôi đã làm được. Và tôi cảm thấy mình như đang ở NHÀ!
Lược dịch từ: Wan-Bisskaa: The Journey Home (Theplayerstribune.com)