Với kết quả đại thắng Espanyol 4-0, Real Madrid đã chính thức đăng quang La Liga 2021/22.
Với HLV Carlo Ancelotti, ông đã giúp Real Madrid vô địch La Liga ngay trong mùa đầu tiên trở lại, đồng thời khiến bản thân trở thành người đứng đầu võ lâm ngũ bá.
Lịch sử bóng đá xưa nay chưa từng có ai vô địch 5 giải hàng đầu châu Âu như ông. Thế giới lại có dịp ca ngợi vị HLV người Italia. Nhưng vào thời điểm này năm ngoái, không ít người nghĩ rằng có vẻ như thời của Ancelotti trong vai trò một HLV bóng đá đẳng cấp hàng đầu đã kết thúc.
Mùa trước Carlo Ancelotti cùng Everton xếp thứ 10 Ngoại hạng Anh. Trong gần 18 tháng dẫn dắt đội bóng áo Xanh vùng Merseyside, ông đã trải qua 67 trận đấu, với tổng hiệu số thắng bại là + 5. Tỷ lệ chiến thắng của Ancelotti với Everton là 46%, thấp nhất trong sự nghiệp cầm quân của ông, kể từ khi bắt đầu khởi nghiệp làm HLV cho Reggiana ở Serie B vào giữa những năm 1990.
Thống kê đó thực ra không có nhiều ý nghĩa lắm để phân tích, vì đội bóng của Ancelotti chỉ là Everton. Thậm chí nhìn chung, Ancelotti đã làm tốt tại một đội bóng trung bình nhưng chính vì cái trung bình của Everton đã chứng minh thực tế rằng Ancelotti lúc bấy giờ dường như cũng đang dần trở thành một HLV hạng trung. Đơn giản thôi, nếu là một HLV hạng đỉnh như Guardiola hay Juergen Klopp thì họ có chịu nhận lời dẫn dắt Everton không.
Điều khiến hình ảnh và thương hiệu của Ancelotti bị tầm thường hóa thêm nữa là Hai điểm trừ trước khi đến Merseyside. Ance đã kế nhiệm Pep Guardiola tại Bayern Munich vào năm 2016 và Maurizio Sarri tại Napoli vào năm 2018, và kết cục chung là ông đều bị sa thải. Cho dù Ancelotti giúp Bayern vô địch nhưng cũng chẳng có gì để ca ngợi vì Bayern được ví là đội bóng tự đá cũng vô địch giải Đức. Nhưng ở Munich và Naples, có cảm giác các cầu thủ không thích chiến thuật của Ancelotti.
Đặc biệt, tại Bayern, đã có những thông tin cho rằng Xabi Alonso, Philipp Lahm và Arjen Robben đều phàn nàn với hệ thống phân chia các buổi tập của HLV người Ý, và các cầu thủ thậm chí đã bắt đầu các buổi tập riêng mà không có Ancelotti. Các cầu thủ số má ở Munich dường như không còn tin tưởng vào Ance nữa và ông cũng phải vật lộn để kiểm soát phòng thay đồ ở Napoli.
Nhưng ở Everton, nơi Ancelotti sau những sóng gió đã theo chủ nghĩa tối giản, mọi thứ đã ổn. Một người tối giản với tham vọng yên thân thì liệu có còn là HLV xuất sắc. Mọi người cũng có lý khi nghĩ Ancelotti đã hết thời, không theo kịp bóng đá phức tạp của thế hệ Pep, Klopp nữa.
Và bây giờ, một năm trôi qua, Ancelotti dẫn dắt Real Madrid lần thứ hai trong sự nghiệp, đã giúp Real giành chức vô địch quốc gia mà lần trước ông lỡ hẹn. Đồng thời, Ancelotti đã đưa Real lọt vào bán kết Champions League. Nó thể hiện một sự trở lại đáng chú ý, không phải của Real mà là của Ance.
Mặc dù việc Ance tái hôn với Real hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, nhưng nếu Ancelotti định trở lại ở bất kỳ CLB lớn nào, thì đó chắc chắn là Real Madrid. Ancelotti đã có khoảng thời gian khá khó khăn khi dẫn dắt Real lần đầu. Khi đó, dù ông mang về chiếc cúp châu Âu thứ 10 vào năm 2014 nhưng không thể giúp CLB vô địch La Liga và bị sa thải sau hai năm.
Nhưng ông luôn cảm thấy hài lòng nhất với những gì được yêu cầu ở Bernabeu: không phải lối chơi chiến thuật mang tính cách mạng, không nhất thiết phải là thứ bóng đá tấn công có tính tổ chức cao và chắc chắn không phải là lối chơi phòng ngự tiêu cực. Những nhà chiến thuật thuần túy như Jose Mourinho và Rafael Benitez tỏ ra không được ưa chuộng ở Real như Ancelotti.
Công việc ở Real chủ yếu là tìm cách để các tinh tú được khai phóng và tỏa sáng. Ancelotti không chỉ hiểu Real, ông còn hun đúc ra Zinedine Zidane trên cương vị trợ lý. Sau quãng thời gian ngắn ngủi không thành công của Benitez, Zidane đã lên nắm quyền và sau đó giành được ba Cúp C1 liên tiếp với tư duy đậm chất Ancelotti.
Nhưng giai đoạn thứ hai của Zidane và Ancelotti trên cương vị HLV Real thực sự rất khác. Trong khi lần đầu tiên Zidane phụ thuộc vào những cá nhân ngôi sao, thì ở lần trở lại, Zizou táo bạo và đổi mới hơn. HLV người Pháp thay đổi đội hình nhiều hơn, đưa ra các phương pháp tiếp cận khác thường hơn khi đòi hỏi các hậu vệ cánh di chuyển lên hàng tiền vệ và cũng đưa các cầu thủ đảm nhiệm vai trò bất ngờ trong các trận đấu lớn. Đây là điều mà Ancelotti sẽ không thực hiện,
Ví dụ, Zidane đã hoàn toàn cách mạng hóa vai trò của Casemiro, người mà cựu danh thủ người Pháp ban đầu đã nhào nặn như một tiền vệ phòng ngự thuần túy trong nhiệm kỳ đầu của mình. Ở nhiệm kỳ thứ hai của Zidane, Casemiro xuất phát ở vị trí tiền vệ lùi sâu nhất nhưng sau đó lại được đẩy lên tấn công, một vai trò khó mà nhớ được HLV nào đã từng áp dụng
Nhưng Ancelotti vẫn kiên định là Ancelotti sau bao dâu bể. Vẫn là 4-3-3. Vẫn là hàng tiền vệ với bộ ba truyền thống Casemiro, Toni Kroos và Luka Modric. Trên hàng công Karim Benzema đá cao nhất và sắm vai chủ công còn Vinicius Junior đá tấn công bên cánh trái. Hai người đó đã xuất sắc về mặt cá nhân và phối hợp với nhau ăn ý, nhưng bạn sẽ không thể nói rằng Real đã chơi thứ bóng đá phối hợp tấn công đẹp mắt.
Việc tổ chức phòng ngự phần lớn rất ấn tượng khi xem xét cuộc đại tu ở vị trí trung vệ, Real mạnh dạn chia tay Sergio Ramos và Raphael Varane, đồng thời đặt niềm tin vào Eder Militao và bản hợp đồng mới David Alaba.
Không có gì thú vị xảy ra về mặt chiến thuật. Ancelotti có mỗi lần chuyển sang đá tiền vệ kim cương hồi đầu mùa với Espanyol, Real đã thua và ông ấy không bao giờ động lại hệ thống đó một lần nữa. Trận đấu với Barcelona tháng trước, Ancelotti không có Benzema nên ông đã thử một kết cấu cặp pivot tiền vệ với hai cầu thủ tấn công trải rộng. Real đã bị thua sấp mặt 4 bàn và chúng tôi chắc chắn Ancelotti sẽ không gặp lại đội hình đó. Vị HLV người Ý cũng chuyển sang chơi phòng ngự ba người ở giữa trận đấu đó, một thử nghiệm chỉ kéo dài 10 phút. Bạn yên tâm là sẽ không bao giờ chứng kiến lại điều đó.
Khi Ancelotti thử nghiệm, mọi thứ đã trở nên tồi tệ. Khi Ancelotti giữ mọi thứ đơn giản, Real tỏa sáng.
Ancelotti không bằng mọi giá để cố gắng bắt kịp với những HLV trẻ hơn, những người có những ý tưởng mới mẻ hơn. Ông vẫn giữ niềm tin vào cách tiếp cận của mình, có lẽ được tóm tắt tốt nhất bằng tiêu đề một trong những cuốn tự truyện của ông: Lãnh đạo trầm lặng.
Trên thực tế, đây không phải là một đội bóng tuyệt vời trong lịch sử của Real Madrid. Họ trông rất tệ trong trận lượt đi vòng 1/8 Champions League trước Paris Saint-Germain và trận tứ kết lượt về với Chelsea, nhưng đã vượt qua vòng tiếp theo nhờ sự bùng nổ của Benzema ở lượt trận còn lại. Điều này tiếp tục lặp lại trong trận bán kết lượt đi tại Etihad khi Benzema lập cú đúp giúp Real chỉ thua 3-4. Real sẽ cần Benzema chơi như 45 phút cuối gặp PSG hay 45 phút đầu gặp Chelsea để giải quyết Man City.
Nhưng dù sao thì vào đến bán kết Champions League cũng là thành công vượt ngoài mong đợi của Real và Ancelotti khi họ đã đánh bại hai đối thủ sừng sỏ tại vòng 1/8 và tứ kết. Và dù thế nào thì chức vô địch La Liga tối qua cũng là trái ngọt sau lần nếm hụt của Ancelotti.
Ancelotti đã không vô địch La Liga trong lần đầu tiên dẫn dắt Real và một điểm đặc biệt trong thời gian cầm quân của Ancelotti là ông không đạt được hiệu quả trong việc giành các danh hiệu marathon. Trước Real Madrid mùa này, Ancelotti chỉ 4 lần vô địch quốc gia trong thời gian 23 năm dù dẫn dắt các đội bóng lớn – Juventus, AC Milan, PSG, Real, Bayern. Đáng ra với tài năng của Ancelotti và tầm vóc của các cái tên kể trên thì con số 4 quá ít.
Nhưng danh hiệu vô địch Tây Ban Nha lần này sẽ có ý nghĩa đặc biệt khi nó giúp Ancelotti hoàn thành Career Slam. Career Slam là thuật ngữ chỉ một tay vợt giành cả 4 Grand Slam trong sự nghiệp. Còn trong bóng đá, Ancelotti là HLV đầu tiên vô địch ở 5 giải đấu lớn ở châu Âu: Ý, Anh, Pháp, Đức và bây giờ là Tây Ban Nha.
Guardiola cũng mới chỉ vô địch Tây Ban Nha, Đức và Anh. Mourinho cũng mới chỉ vô địch Anh, Ý và Tây Ban Nha. Riêng thành tích 5 lần vô địch châu Âu đủ để Ancelotti luôn phải được nhắc đến như một trong những nhà cầm quân vĩ đại, thậm chí là MỘT, là RIÊNG, là DUY NHẤT. Và sự vĩ đại đó còn lớn hơn nữa nếu ông có thể vượt cả Pep và Klopp để vô địch châu Âu mùa này.